Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

chương 1 (1) khinh phong quá

Chương 1:

Một chiếc xe Benz màu đen chậm rãi theo sườn dốc chạy nhanh xuống, vừa mới đình chỉ trượt, mọi người sớm đã chờ lâu tựu như thủy triều chen chúc đi tới.
“Hoan nghênh hoan nghênh! Nguyên tiến sĩ, phi thường cảm tạ ngài có thể trong lúc cấp bách mà đại giá quang lâm đến trường học!”
Đứng ở phía trước đám người đang hoan nghênh, nhất hiệu trưởng tự mình vì khách quý trong xe mở cửa sau, mặt mũi cố gắng ức chế hưng phấn cùng kích động.
Nhân vật chính, trong sự chờ mong của mọi người mỉm cười ưu nhã bước xuống xe, nho nhã lễ độ đón tiếp mọi người trước mặt bằng từng cái nắm tay, nhưng trong lòng thì thập phần không thoải mái – vừa xuống phi cơ đã phải an vị thượng limousine mà chuyên môn vì nghênh đón hắn mà chuẩn bị, tuy bên trong phương tiện rất hiện đại cùng thoải mái dễ chịu, nhưng đối với chiều cao hơn người của hắn, không gian nhỏ hẹp quả thực khó chịu.
Cả thân thể ta cao cũng không rõ ràng lắm, công tác tiếp đãi quả thực không xong rồi. Sớm biết như vậy sẽ không đáp ứng khẩn cầu của đại đồng học đến nơi đây diễn thuyết. Nguyên Chính trong nội tâm nghĩ, ngẩng đầu liền nhìn đến bức hoành phi cực lớn giắt trên cổng cẩm thạch của trường:
“Nhiệt liệt hoan nghênh nhà khoa học kiệt xuất nhất thế kỉ, người đoạt giải thưởng Nobel hóa học Nguyên Chính tiến sĩ quang lâm kiến trường Nam cấp 3”
Chứng kiến ngôn từ hoan nghênh có chút dài dòng, cảm giác không khoái có phần giảm bớt. Kiệt xuất nhất sao? Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng cũng là không trái với sự thật ah?
Bị túm tụm tiến vào sân trường như sao quanh trăng sáng, vì có Nguyên Chính đến diễn thuyết mà lễ đường đặc biệt sữa chữa. Nguyên cả lễ đường có thể dung nạp 5 ngàn người chật kín như nêm cối, liền trên đường qua lại cũng đều chật kín người nghe cùng phóng viên truyền thông đến chụp ảnh phỏng vấn, bởi vì không chỉ có trường Nam cấp 3 lần thứ nhất trong lịch sử may mắn thỉnh được người đoạt giải Nobel, đối với toàn thành thị này mà nói cũng là việc trọng đại.
Vị này chỉ có 35 tuổi, là nhà khoa học chủ tịch viện khoa học quốc gia, không chỉ có như mặt trời ban trưa nổi danh, hắn bề ngoài anh tuấn kiên nghị, giơ tay nhấc chân tràn ngập mị lực, có thể dùng ngôn ngữ khôi hài thông tục giải thích nguyên lý hóa học tối nghĩa buồn tẻ, phương thức diễn thuyết  lập tức chinh phục hết thảy mọi người dưới đài, còn những nhóm kia học sinh cấp 3, đám bọn họ đầy sùng kính nhìn hắn, nháy mắt 1 cái cũng không, tọa đàm như trong dự kiến lấy được kết quả tốt đẹp.
Kế tiếp, dựa theo nhật trình, hắn cùng hiệu trưởng đi thăm trường học. Vì trường lấy tên 1 nhà hóa học đặt cho, nên cũng tự nhiên coi trọng khoa học, nội dung đi thăm phòng thí nghiệm hiện đại cũng tự nhiên không thể thiếu.
Hiệu trưởng cùng nhân viên đi cùng ngoại trừ nói những ngôn từ sùng kính ca ngợi trên cơ bản cũng không nói qua bất luận lời nào khác có ý nghĩa. Đi thăm từng gian phòng thí nghiệm, cuối cùng đi vào phòng thí nghiệm hóa học trọng điểm, xuyên thấu qua song đại thủy tinh sáng ngời ( chỗ nỳ ta không rõ lắm ah…! _ _! ), quan sát các đệ tử theo sự chỉ đạo của giáo sư làm thực nghiệm hóa học trụ cột, Nguyên Chính làm bộ như thực hứng thú nghe hiệu trưởng giải thích không biết mệt mỏi, thực ra trong lòng đã sớm không kiên nhẫn.
Hết thảy tựa như hắn đoán như vậy nhàm chán.
“…..nghe nói Nguyên tiến sĩ trước khi đi du học Thụy Điển từng học tập ở sở nghiên cứu trung ương?”
Nguyên Chính gật đầu có lệ, nhìn đồng hồ báo thức trên tường.
Đã đến giờ ly khai, đến khách sạn đã đặt trước hảo hảo nghỉ ngơi 1 chút, buổi chiều còn phải tham gia tiệc rượu mà thị trưởng vì chính hắn bày ra.
“Thực xảo, trường học chúng ta cũng có 1 vị giáo sư tốt nghiệp từ nơi đó, đương nhiên, hắn còn xa mới có thể bằng ngài, hiện tại là 1 gã giáo sư chỉ đạo phòng thí nghiệm hóa học.”
“Nga?” Nguyên Chính có chút kinh ngạc, giống như xem một bộ phim điện ảnh của lão nhân nặng nề chán nản, trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một thanh xuân nữ lang, những lời náy lập tức khiến hắn hứng thú.
Từ sở nghiên cứu trung ương đi ra, đồng học kém cỏi nhất hiện tại cũng là giáo thụ đại học, như thế nào sẽ có người đến loại địa phương này dạy học?
Có lẽ là giả tạo bằng cấp đi?
Mắt hắn hơi sáng lên, khẳng định là như vậy!
“Ta đây thực muốn trông thấy hắn, nói không chừng lại là người quen cùng học.”
Bản tính không tốt vốn phải che giấu của Nguyên Chính lập tức bành trướng trỗi dậy. Trông thấy này kè giả mạo, nhìn khuôn mặt chật vật không chịu nổi của hắn khi bị vạch trần, nhưng thực là nhạc đệm tối thú vị cho cuộc du lịch nhàm chán. Hắn có lẽ sẽ vì vậy mà vứt bỏ công tác đi? Kẻ đáng thương!
Hiệu trưởng tâm tình vẫn thập phần kích động, lại nghĩ Nguyên tiến sĩ thật sự là xuất phát từ hữu tình rất muốn trông thấy vị “đồng học” này, lập tức chỉ thị trợ lý:
“Đi gọi Dung Gia Dục lão sư….”
Dung….Gia Dục!
Cái tên này giống như sấm sét, đột nhiên đánh tiếng vào lòng Nguyên Chính mà không hề báo động trước.
Là hắn?
Như thế nào lại là hắn?!
Không đợi hắn tìm được cớ ngăn cản, trợ lý hiệu trưởng sợ chậm trễ khách quý đã vội vàng đi vào phòng thí nghiệm, hướng 1 vị giáo sư đang loan hạ thắt lưng quan sát đệ tử làm thí nghiệm nói vài câu, người nọ liền thần tình mê hoặc ngẩng đầu lên.
Quả nhiên là hắn!
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trong vắt xa xa nhìn thấy khuôn mặt người kia, Nguyên Chính kinh hãi ra 1 thân mồ hôi lạnh. Kia sớm hết thảy quên đi, cái kia ban đêm điên cuồng hoang đường bỗng nhàn nhạt hiện ra trước mắt.
“Vì cái gì? Ta làm sai cái gì…?”
Thanh âm nghẹn ngào run rẩy rất nhanh bị vải vóc linh tinh gì đó thô bạo chế trụ, mùi máu tươi thản nhiên khuếch tán, bên trong hôn ám chỉ nghe loáng thoáng tiếng thở dốc cùng thấp khóc….

Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2012

Văn án

Dung…Gia Dục!
Cái tên này giống như sấm sét, đột nhiên đánh tiếng vào lòng Nguyên Chính mà không hề báo động trước.
Đệ tử kia có 1 đoạn quá khứ bị vùi lấp, chỉ có hắn biết cái kia thiên tài thiếu niên cùng lời đồn đại công kích hoàn toàn bất đồng, khờ dại đơn thuần cùng thẹn thùng cực độ làm cho hình ảnh thiếu niên này trong lòng hắn hoàn toàn không có bất cứ loại gì uy hiếp.
Chính mình vẫn luôn đứng ở đỉnh, nào biết rằng cơ hội mà ngay cả trong mộng hắn cũng muốn, lại bị này thiếu niên dễ dàng cướp đi, không thể, không thể tha thứ, vì thế hắn làm nhục y, phá hủy y, làm cho y từ đó mai danh ẩn tích, giống 1 viên lưu tinh vận khí không tốt, không thể phát ra hào quang ánh sáng liền dĩ nhiên biến mất.
Khi tái kiến y, Nguyên Chính đã muốn công thành danh toại, thiếu niên năm đó xinh đẹp tinh tế lại biến thành 1 giáo sư trung học khô khan gầy yếu, hơn nữa, dường như y đã quên năm đó sự việc, đã quên hắn này nhân?
Tâm một người sao có thể như vậy rộng lớn, không có lưu lại một chút hận ý sao? Trong lòng bỗng dâng lên 1 cỗ hận khí, hắn trải qua 35 năm nhân sinh, vẫn đều là được mọi người chú trọng làm tiêu điểm, còn chưa từng có người có thể đưa Nguyên Chính hắn quên đi sạch sẽ!