Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2015

Creepypasta tự sáng tác.

Creepypasta tự sáng tác.

Author: Sakuru YanKinka

1.

Hành lang bệnh viện dài và tối...

Bạn đã bao h ở lại bệnh viện một mình vào buổi tối, khi tất cả bệnh nhân đã say ngủ, các bác sĩ và y tá trực ca đêm đã trở về phòng nghỉ, và bạn, lang thanh một mình giữa những hành lang bệnh viện dài, tối, và hoàn toàn yên tĩnh.

Ồ, bạn thật sự nghĩ nó yên tĩnh sao? Hãy lắng nghe, thật chăm chú, dừng lại mọi hoạt động mà bạn đang làm và hòa mình vào cảnh vật. Chăm chú nhìn vào điểm tối trước mắt và dồn hết sự chú ý vào đôi tai, bỏ qua tiếng dế kêu càng lúc càng dồn dập, bỏ qua cả tiếng những cánh cửa kẽo kẹt mở ra đóng vào liên tục chẳng vì lý do gì, bỏ qua những tiếng gào thét hay khóc lóc rên rỉ, bỏ qua cả tiếng cười và những tiếng nói gần xa vang vọng, bỏ qua hết tất cả chúng, phải, cho tới khi bạn nghe thấy những tiếng bước chân.

Thật chậm rãi, từng bước nặng nề như vọng về từ cõi vĩnh hằng, càng ngày càng tiến gần đến bên bạn, càng lúc càng gần, gần hơn nữa, hơn nữa, mãi đến khi bạn cảm thấy nó dừng lại ngay sau lưng bạn.

Bạn quay lại, và tất cả những gì bạn nhìn thấy là...

Hành lang bệnh viện dài và tối.

2.

Bạn đã từng bao giờ đến thăm nước Pháp vào những năm mà chiến tranh thế giới thứ 2 vừa kết thúc? Khi mà toàn bộ thành phố Paris cổ kính yêu mị được bao phủ bởi một lớp sương mù huyền ảo và đâu đó trên các quảng trường vẫn còn để những chiếc máy chém sẵn sàng hoạt động bất cứ lúc nào.

Bạn sẽ dạo vòng quanh thành phố xinh đẹp đó, dừng lại trước chiếc máy chém của quảng trường Paris và đắm mình vào vẻ đẹp của những công trình kiến trúc tuyệt vời. Sau đó bạn sẽ nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp ngồi yên lặng trên những bậc thang của quảng trường. Nàng mặc một chiếc váy xám của giai cấp, đầu tóc rối bời, choàng một chiếc khăn choàng màu xám tro và khuôn mặt xinh đẹp nhuốm vẻ buồn rầu và đôi mắt xanh tuyệt đẹp ngập đầy nước.

Bạn, là 1 quý ông thực thụ, sẽ đến và an ủi nàng, và khi nàng ngước đôi mắt trong veo lên nhìn bạn, khi mắt bạn và nàng chạm nhau, bạn sẽ nghĩ mình đã yêu nàng. Và bạn sẽ mời nàng đi ăn, cố gắng đẩy mối quan hệ lên thân thiết hơn.

Và trong bữa ăn bạn nhận ra nàng hoàn hảo. Xinh đẹp, dịu dàng, có đạo đức, lễ độ, và hiện đang không có nơi nào để về. Cả gia đình nàng đã chết dưới cái máy chém đó, và bây h nàng chỉ còn 1 mình. Và bạn cảm thấy mình phải làm gì đó, nhẹ nhàng ôm lấy nàng và mời nàng về nhà mình, nàng sẽ đồng ý, bạn sẽ hạnh phúc, vì bạn nhận ra nàng dường như cũng có ý với bạn.

Tối đó, với rượu vang, căn phòng dưới ánh đèn mờ, bạn và nàng hòa vào nhau. Nàng ngọt ngào, nóng bỏng và làm bạn hạnh phúc hơn bao h hết. Trước khi bạn nhắm mắt lại, bạn đã thật sự nghĩ rằng bạn sẽ lấy nàng làm vợ, và xây dựng một cuộc sống tươi đẹp của riêng bạn. Một giấc mộng tuyệt vời.

Sáng hôm sau, bạn tỉnh dậy, nàng vẫn ở đó, nhắm mắt say ngủ bên cạnh bạn, đẹp như một vị thần. Bạn sẽ hạnh phúc ngắm nhìn, và rồi sẽ nhận ra một điều kì lạ.

Nàng chưa từng cởi khăn choàng ra khỏi cổ, thậm chí là khi 2 ng đang làm chuyện đó. Và bạn nghĩ, ôi dào, có lẽ nàng chỉ quên thôi, vì vậy bạn nhanh chóng kéo chiếc khăn choàng ra và....

Đầu của nàng rơi xuống đất.

3.

Bạn là một công dân tốt sống lương thiện bằng một công việc với tiền lương đủ sống và một bộ hồ sơ hoàn toàn trong sạch. Bạn sống hạnh phúc trong căn nhà nhỏ và tận hưởng cuộc sống độc thân tuyệt vời trong khi được mọi người tôn vinh là người tử tế và lịch thiệp. Cuộc sống hoàn hảo của bạn chỉ có một vết trầy duy nhất là lão hàng xóm già khó chịu và hay gây sự bên cạnh. Lão ghen tị với cuộc sống tuyệt vời của bạn và luôn luôn làm bạn không thể chịu nổi. Và bạn đã phải sống với lão một thời gian dài, rất dài, cho tới khi lão chết.

Ngày tang lễ, bạn, với cái danh nghĩa là một người tử tế và lịch thiệp, tốt bụng, đến tham dự và cùng mọi người cầu nguyện cho lão. Mọi thứ đã hoàn toàn bình thường cho đến khi họ đưa cái hòm có xác lão lên đường ra huyệt và bạn...

Bạn nghe thấy tiếng gõ trên quan tài. Bạn nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng đập và mọi dấu hiệu chứng tỏ lão CÒN SỐNG. Nhưng dường như chẳng có ai trừ bạn nghe thấy điều đó cả, và bạn bắt đầu nghi ngờ, liệu bạn có bị ảo giác? Bạn bắt đầu nghĩ tới việc gọi mọi người và thử mở quan tài ra nhưng... mọi chuyện sẽ như thế nào nếu lão còn sống?

Lão sẽ tiếp tục làm bạn khó chịu, làm cuộc sống hoàn hảo của bạn không còn hoàn hảo nữa, quấy rầy bạn như lão vẫn làm và... bạn quyết định giữ im lặng.

Tối đó bạn về nhà, trằn trọc trong sự tò mò và cảm giác tội lỗi. Liệu có thật lão đã chết, hay lão còn sống? Sau đó bạn lấy đèn pin và xẻng, đi ra nghĩa trang và đảo ngôi mộ của lão lên. Bạn cần một câu trả lời.

Và khi bạn mở nắp hòm thì ơn chúa, lão đã chết. Chết thật sự. Chỉ là...

Lão ta nằm nghiêng.

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Bụi

Title...Bụi...
Author...Sakuru YanKinka...
Pairing...IwaIma...
Rating...M...(dark...máu me...H...blah blah...)
Disclaimer...chúng nó thuộc dề DMM và lịch sử...nhưng ở đây tao muốn nhào nặn ra sao là quyền của tao...
Summary...có những thứ kí ức giống như thuốc độc...chậm rãi ăn mòn tâm trí con người...

...từng chút...từng chút xâm lấn mọi thứ...hủy hoại tất thảy...và làm họ phát điên.........

...hắn ngồi bên mái hiên dưới tán sakura đang mùa nở rộ...đôi mắt dõi theo thân ảnh nhỏ bé ngập giữa màn mưa cánh anh đào...

...sự tĩnh lặng đó...

...là khởi đầu của một ngọn lửa điên loạn...

...vì đôi mắt ngập trong màu máu...

...ánh mãi thứ kí ức thảm hại...

...ngày đó...

...khi người ngã xuống...máu chảy tràn...

...và để bóng đêm điên cuồng bao trùm lấy tất cả...

Thứ Hai, 2 tháng 2, 2015

...CHAP 9...BROKEN DOWN...

...CHAP 9...BROKEN DOWN...


Konan biết, Itachi đang đau đầu tự hỏi tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này.

Và có lẽ chính cô cũng đang tự hỏi như thế.

Sau khi Sasuke gọi cho Kisame, và anh ta biến mất khỏi trường trong 2 tiết học cuối, cả trường được dịp nhìn thấy cảnh ngàn năm mới gặp.

Hidan và Kakuzu đi cùng nhau đến tìm số còn lại của nhóm nổi tiếng.

À vâng, Hidan, người chống đối nhóm nổi tiếng, đến tìm nhóm nổi tiếng cùng với người cậu ta ghét nhất nhóm nổi tiếng và hỏi Deidara xem cậu ta có định đi thăm Itachi sau giờ học không.

Deidara đồng ý đi, vậy nên Sasori, Midori và Tobi cũng sẽ đi. Tobi đi, nên vì một lý do nào đó Zetsu cũng đi. Midori muốn Konan cũng đi, và cô cũng là bạn từ nhỏ với Itachi, nên Konan cũng đi. Hidan không có xe, và Kakuzu nghĩ anh có thể rảnh chiều nay, vậy nên Kakuzu cũng đi. Người duy nhất từ chối là Nagato, và vì lý do nào đó, sau khi biết Nagato quyết định không đi, Yahiko cũng không đi.

Vậy nên, hiện tại, có 8 người không nên có mặt, có mặt ở nhà Itachi. Khách không mời mà đến.

Konan nghĩ họ chỉ đơn giản muốn tìm chỗ tụ tập sau giờ học, và nạn nhân nghiễm nhiên trở thành người không có mặt để từ chối, Itachi.

Và từ khi cậu không thể đuổi hết cả lũ bọn chúng ra khỏi nhà vì chúng nó lấy cớ là đi thăm cậu, Itachi bắt đầu có một cơn đau đầu. Nhất là khi chúng nó bắt đầu lấy bia ra và uống.

Thể nào đêm nay cũng có thằng bỏ mạng.


...CHAP 8...LOVELESS...

...CHAP 8...LOVELESS...


Có một tờ giấy được Midori tìm thấy trong tủ của cô.

Midori lật nó qua lại, vò nó lại, vuốt thẳng nó ra, đưa lên mũi ngửi, ném nó lại vào tủ, lấy nó ra, rồi cuối cùng nhìn chằm chằm vào nó như thể nó chính là kẻ sát nhân đã sát hại cha mẹ cô rồi cuối cùng đến tìm cô và bảo nó mới là cha cô, như thể chỉ cần cô nhìn nó như thế nó sẽ bị hút vào không gian khác, bốc hơi, hay tuyệt hơn, bốc cháy và mọi vấn đề của cô sẽ đi theo làn khói.

Tobi đang đứng ở tủ của cậu cách cô tầm 15 bước chân, và nhìn cô như thể cô vừa đập đầu vào đâu đó trước khi quyết định lại gần và tìm hiểu có quái gì đã xảy ra với cô bạn tóc vàng.

Cậu nhìn qua vai Midori, người chỉ cao đến cằm cậu, và thấy một tờ giấy.

"Thư tình à?"

Midori ngước mắt lên nhìn cậu, và trong một giây cậu đã thật sự nghĩ cô sẽ khóc.

...CHAP 7...TOO FAST...TOO SLOW...

...CHAP 7...TOO FAST...TOO SLOW...


Ngày thứ hai đầu tuần, ngày mọi người hăm hở, vui vẻ, không thật sự, nhưng vẫn, dù sao, đến trường cho một tuần mới, thì tại nhà Uchiha, quan cảnh không được sáng sủa cho lắm.

Chính xác hơn, tại nhà của Uchiha Itachi.

"Nii chan, anh thật sự sẽ ổn không?", Sasuke cau mày, khoanh tay tựa vào khung cửa phòng ngủ của anh trai mình và lấy một cái nhìn trên đống hỗn độn trên giường đã từng được cậu gọi là anh trai, và vẫn sẽ gọi là anh trai dù muốn hay không.

"Yeah...", Itachi chống tay, nỗ lực ngồi dậy trong choáng váng một chút, trước khi với lấy ly nước bên cạnh giường và nhấm một ngụm, "anh nghĩ là anh sẽ ổn, em cứ đi họ-"

Câu nói của cậu bị cắt ngang bởi một cơn ho và Itachi từ bỏ, thả người nằm lại xuống giường, vẫy tay về phía Sasuke với hàm ý, 'đi đi, anh sẽ ổn thôi'.

"Được rồi", Sasuke thỏa thuận, nhún vai, lấy cặp sách và bước ra cửa, "em sẽ gọi cho bạn bè của anh và để nói họ xin phép giúp, và có thể tối nay em sẽ đến nhà Naruto nên sẽ về trễ, nếu cảm thấy không ổn, cứ gọi cho em"

"Được rồi, tối gặp"

"Tối gặp"

...CHAP 6...PLEASE STAY...

...CHAP 6...PLEASE STAY...


Kakuzu thật sự không có ý tưởng vì sao mọi việc lại kết thúc như thế này.

Hidan đang nằm trên sofa, ngủ yên tĩnh với tấm chăn mỏng cuộn chặt quanh người, những vết thương trên cơ thể cậu đã được xử lí cơ bản và vết thương ở đầu đã được băng lại. Kakuzu ngồi ở đầu cái ghế cậu đang nằm, để cậu gối đầu lên đùi anh và mắt anh vẫn lơ đãng thăm dò khuôn mặt cậu. Xung quanh họ rải rác vỏ lon bia, tầm hơn 20 lon và vẫn còn 10 lon chưa khui. Đèn tắt, và bầu trời đang tối dần.

Kakuzu nhớ sau khi họ rời khỏi công ti, Hidan đã chỉ ngồi trên xe yên lặng, mặt dây chuyền kì lạ của cậu được cậu nắm chặt trong tay và ánh mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ. Kakuzu đã không thể không cảm thấy sự buồn bã ánh lên đôi mắt màu tím nhạt của cậu, nhưng anh chọn không nói gì về nó, dù sao, anh biết rằng cậu không muốn nói về nó, và cậu hoàn toàn không có nghĩa vụ phải nói về nó với một người xa lạ như anh.

...CHAP 5...UN SURE...

...CHAP 5...UN SURE...



"Cậu có thể dùng tạm cái này"

Sasori nói, ném một cái áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần đen dài, về phía Deidara và cậu bắt lấy, thở dài trước khi rẽ qua và trượt cái áo thun ướt đẫm của mình ra rồi bước vào phòng tắm.

Yeah, đề phòng nếu ai đó không nhớ, Deidara và Sasori đã có một cuộc hẹn đi tham quan thành phố ngày hôm nay. Họ đã đi gần hết khu vực trung tâm, Sasori đã đưa Deidara đi thăm các trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, trước khi chỉ cho cậu những quán cafe hay quán ăn anh yêu thích. Sau đó họ đã đi thăm một số cửa hàng nghệ thuật và một vài phòng triển lãm, một số quán cafe nghệ thuật, một số nơi giao lưu giữa các nghệ sĩ và Sasori đã giới thiệu một vài người nổi tiếng với Deidara. Deidara đã gần như có thể chết ngày hôm nay, cậu nghĩ thế, tất cả những gương mặt nổi tiếng cậu ao ước được gặp gần như đều có quen biết với Sasori và khi biết cậu là bạn của anh, họ luôn sẵn sàng cho cậu bất cứ gì cậu muốn. Và Deidara đã ra về trong hạnh phúc với một đống tặng phẩm kèm chữ kí, Sasori chỉ lắc đầu và tự hỏi cậu sẽ làm gì với tất cả chúng, Deidara nói với anh cậu không chắc chắn lắm, có lẽ cho chúng phát nổ cũng nên.

...CHAP 4...SPECIAL...

...CHAP 4...SPECIAL...


8h45' sáng tại nhà Deidara.

Deidara nhìn lại mình trước gương một lần nữa, cau mày một chút khi cậu vẫn có vẻ không hài lòng lắm về vẻ ngoài của bản thân. Midori đang đập cửa phòng và gào thét về việc cậu đang quan trọng một cách thái quá buổi hẹn với Sasori và đề nghị cậu cho anh ta leo cây để 2 anh em cậu có thể dành thời gian cho nhau. Deidara chỉ cười vào sự ngây thơ của em gái mình trước khi tự cảm thấy mình ngu ngốc, yeah, đây chỉ là một buổi tham quan thành phố, cậu thật sự không cần quan trọng hóa vẻ ngoài lên như thế.

Đột ngột, tiếng đập cửa phòng dừng lại, và cậu nghe thấy Midori lầm bầm gì đó không rõ trước khi tiếng bước chân cô đổ dồn xuống cầu thang, rõ ràng dùng lực hơn bình thường một chút. Oh, có lẽ là Sasori đã đến rồi, cậu nghĩ, trước khi đi ra khỏi phòng và xuống cầu thang, đó là lúc cậu nghe thấy tiếng cửa chính đập mạnh vào tường và có vẻ như có thứ gì đó đã vỡ.

"Oh, cách chào khách thú vị thật huh?", giọng nói mỉa mai của Sasori.

"Chỉ dành cho những vị khách đặc biệt, ha"

Chiến tranh thế giới lần thứ n, Deidara lắc đầu, bước chân cậu nhanh hơn một chút và khi nhìn thấy một mái tóc đỏ rực nổi bật trước cửa, cậu lên tiếng.

"Hey Sasori"

...CHAP 3...CLOSER...


...CHAP 3...CLOSER...



Đã rất nhiều lần căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Midori làm Deidara đau đầu, rất nhiều. Và đây là một trong số đó.

Deidara nhìn chằm chằm vào người nữ sinh lớn hơn cậu một tuổi, người chỉ mỉm cười và giữ lấy tay em gái cậu, cố gắng nỗ lực hết sức để ngăn mình face-paml.

"oh, hi Konan", Nagato lên tiếng, vui vẻ và hầu như không chút kì lạ về chuyện vừa xảy ra.

"Hi Nagato, Itachi", Konan chào lại, gửi cho Nagato một nụ cười, và Itachi chỉ gật đầu.

"Ba người biết nhau à?", Hidan hỏi, bối rối một chút, và Konan gật đầu.

Nagato giải thích, "Konan, tôi và Yahiko từng là bạn thân", và nhận được một cái gật đầu hiểu biết từ Hidan.

Deidara vẫn đang nhìn chằm chằm vào Konan và Midori với ánh mắt 'đáng lẽ mình phải biết chứ', em gái cậu thường không quan tâm đến nam sinh. Trong khi ở độ tuổi của cô, đa số nữ sinh sẽ hét toáng lên hay ngây ngất với lũ nam sinh đẹp trai, em gái cậu thường chỉ quan tâm đến những nữ sinh xuất chúng. Deidara đã nghĩ nó chỉ đơn giản là sự ngưỡng mộ, nhưng trường hợp này, ôi trời, Midori đã nói là thích, con bé luôn ý thức được những dạng cảm xúc khác nhau vì cô muốn nói chúng ra, vì vậy nếu cô ngưỡng mộ, cô sẽ nói là ngưỡng mộ. Thích là một đẳng cấp khác, cô thường chỉ dùng từ thích khi cô thật sự thích, yeah, đại loại như thế.

...CHAP 2...NEW FRIEND...

...CHAP 2...NEW FRIEND...


Deidara đã từng rơi vào vô số trường hợp khó xử trong suốt 17 năm cuộc đời cậu. Cậu đã vượt qua tất cả những trường hợp đáng xấu. hổ nhất. Nhưng chưa bao giờ trong đời, cậu bối rối như thế này.
Sasori vẫn đứng bên cạnh bàn cậu và Midori đang ngồi trong phòng ăn, mắt săm soi hình của bản thân được vẽ nghuệch ngoạc trên tờ giấy, và gần như toàn bộ học sinh trong nhà ăn quay lại nhìn anh và thì thầm to nhỏ.

"Nhóc, cho tôi biết lý do tại sao cậu vẽ tôi?", áng mắt Sasori dời từ mảnh giấy sang để quét lên xuống khuôn mặt bị che phủ một phần bởi mái tóc dài đang đỏ dần lên, anh cười, "cậu thích tôi?"

"Không đời nào, un!", Deidara nhổ ra trong một biểu hiện loại, 'anh hoang tưởng à?', nó làm cho Midori bật cười một chút, cậu cau mày, vệt hồng trên má biến mất không dấu vết, "trả nó lại cho tôi, un"

Sasori nhướng mày, anh đã nghĩ là cậu đỏ mặt vì cậu có ý với anh, rõ ràng hầu hết mọi người đều như vậy. Nhưng sau khi vệt hồng trên má cậu biến mất, và câu trả lời gần như phản xạ của cậu, anh rõ ràng, cậu chỉ đỏ mặt vì cậu nhận ra mọi người đang nhìn cậu. Anh nhướng mày, "kay, cậu không thích tôi, vậy cho tôi biết tại sao cậu vẽ tôi?"

..CHAP 1...FRIST DAY AT NEW SCHOOL...

...CHAP 1...FRIST DAY AT NEW SCHOOL...


"Midori!!! Ra khỏi giường ngay bây giờ trước khi chúng ta trễ ngày đầu tiên ở trường mới! Un!"

Midori chớp mở mắt, trước khi nhắm lại một lần nữa với cơn buồn ngủ, cô lăn người qua một bên, cuộn chặt người vào tấm chăn và phớt lờ tiếng la hét của anh trai cô dưới lầu. Cô muốn ngủ, và bây giờ cô sẽ ngủ, yeah, không ai có thể ngăn cô bây giờ, không ai, không bất kì ai, trừ khi anh trai cô đá bay cửa phòng và lôi cô xuống cầu thang. Yeah, anh trai cô đã làm thế.

"không....Dei nii san...em muốn ngủ...", cô lầm bầm, cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt cổ áo ngủ của cô và lôi xềnh xệch cô qua các dãy hành lang, "nii san!!!...em muốn ngggggggggủ!!!!!!!!!"

"Không Midori!", Deidara nghiến răng, dừng lại trước cầu thang và nghĩ một chút có nên ném cô em gái đáng yêu của mình xuống, "hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi học ở trường mới, anh sẽ không để chúng ta trễ, un! Bây giờ dậy! Hoặc anh sẽ ném em xuống cầu thang! Un!"

"không...em muốn ngủ...aghhh...nii sannnnnnnnnnn..."

"Midori! Em có 3s, un, 1"

"khôngggggggggggggggg..."

Highschool's troublesome

Highschool’s troublesome

Author…Sakuru YanKinka…
Disclaimer…Naruto…
Pairing…SasoDei(main)…KakuHida…YahiNaga…KisaIta…ZetTobi…KonOc…SasuNaru…BọChó…HườngVàng…etc...
Rating…M…
Summary…trường trung học mới…người nổi tiếng…kẻ chống đối…thiên tài…kẻ lập dị…Deidara buộc phải thỏa thuận với tất cả chúng…


Thứ Ba, 5 tháng 8, 2014

76 word challenge

76 word challenge
Tilter: 76 word challenge...
Author: NoShoesNoShirtNoSheldon...
Rating: T...
Pairing: PhinFerb...Bujeet...PerryHeinz...

76 word challenge (1-5)

1. Mùi hương.
Buford thích căn hộ của mình theo cách nó đã. Quần áo bẩn vương vãi trên sàn nhà, tạp chí chất đống chen chúc cùng với tập vở và các giấy tờ khác, chén dĩa chưa rửa chất đống trong bồn rửa. Nó phù hợp với hắn.
Buford thích mối quan hệ của mình theo cách nó đã. Cậu không còn sợ hắn nữa. Bắt nạt đã giảm xuống thành trêu chọc nhẹ nhàng, thận trọng tán tỉnh nhưng không thật sự cho thấy bất cứ gì. Hắn không muốn điều đó thay đổi, hắn ghét bị ràng buộc.
“Thay đổi”, hắn nghĩ một cách thảm hại. “là điều không thể tránh khỏi.”
Và nó đã xảy ra. Sau một đêm quá chén, hắn đã vượt qua ranh giới. Hắn tỉnh lại với Baljeet trong vòng tay của mình vào những giờ đầu của buổi sáng. Hắn không thể nhớ làm thế nào hắn có thể ở đó và làm điều đó. Đầu hắn đau, vì thế hắn ngủ lại.

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Pervertito

Pervertito
Title: Pervertito...
Author: Sakuru YanKinka...
Rating: K...
Pairing: Giotto x Sawada Tsunayoshi
..........................................................................................................................................
Nó đang có một mối quan hệ phức tạp với một tên biến thái.
Nó, Sawada Tsunayoshi, dame-Tsuna, kẻ không bao giờ thành công trong bất cứ việc gì và luôn luôn gặp xui xẻo đồng thời cũng là đệ thập nhà Vongola trong 5 năm qua, kẻ có một mối quan hệ phức tạp đã nói ở trên.
Được rồi, nó đang hẹn hò với Giotto de Vongola, hay Giotto toàn năng, kẻ luôn luôn chiến thắng và đạt được bất kì thứ gì mình muốn đồng thời cũng là Vongola Primo, người sáng lập gia đình Vongola.