Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

bài thánh ca thứ 9: Ánh sáng ấm áp...

Ách...chương này có H...4p...để bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người...vì có 1 số nàng không thích np cho nhắm...nên ta sẽ đặt pass...nàng nào muốn coi cả cảnh H...mò pass nhá...còn không thì coi thẳng trên trang chủ...không cần nhập pass...ta sẽ cắt trước khúc H...comt của bài này...các nàng không nhập pass nên comt trên trang Hậu Luxifer!!! *thân thân* ách...gợi ý pass: họ tên đầy đủ của bé này...không hoa không dấu không cách. ...




Bài thánh ca thứ 9: Ánh sáng ấm áp…

- Ngươi…ngươi là Luxifer? – Sand sững sờ nhìn ta, ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ. Shady cùng Light cũng đã chạy đến, đồng dạng kinh ngạc nhìn ta.
Đột nhiên tim ta nhói lên 1 cái, ta biết, đó là đau lòng.
Sand, Shady…các ngươi sợ sao? Chán ghét sao? Khinh bỉ sao? Chỉ mới tối hôm qua, các ngươi vẫn còn nói ngươi yêu ta…
- Sand, Shady…các ngươi đã từng nói yêu ta…bây giờ thì sao?
- …
Ta đột nhiên rất muốn cười, ta còn trông chờ cái gì chứ, chẳng phải đều như vậy sao.
- Fuze…! Bọn ta không biết vì sao ngươi lại là Luxifer…nhưng bọn ta yêu con người ngươi, không phải những gì bọn ta nhìn thấy, bọn ta hiểu ngươi là người như thế nào…
Ta kinh ngạc nhìn bọn hắn, đột nhiên cảm thấy vui sướng không rõ lý do, nhưng…
Yêu thì sao? Bọn ta căn bản không thể ở cùng 1 chỗ, số phận đã định sẵn ta phải chết, khoảng thời gian ta ở cùng bọn hắn, tình cảm ta dành cho bọn hắn, tình cảm được nhận từ bọn hắn, tất cả căn bản chỉ là 1 giấc mơ vụn trộm sai trái, đã đến lúc phải tỉnh lại.
- Vậy sao?… - Ta cố gắng tạo ra 1 nụ cười khinh bỉ hoàn hảo, cười nhạo – Nếu thực như vậy, thì hãy quên đi, các ngươi căn bản không xứng đứng cạnh ta!
Tâm ta quặn đau từng trận, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhìn bọn hắn. Xin lỗi…nhưng không thể…
Ta quay lưng về phía bọn hắn, để mái tóc dài che giấu tất cả, che giấu cả giọt nước mắt đang chầm chậm lăn dài trên má, cắn chặt răng nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, ta nhắm mắt lại.
- Các ngươi…mau đi đi…chúng ta căn bản không thể đứng cùng 1 chỗ, ánh sáng không thể ở cùng với bóng tối, sẽ thực chói mắt…Các ngươi là ánh sáng, tự nhiên sẽ tìm được 1 người thực sự thích hợp với các ngươi…ta…đã được định sẽ mãi sống trong bóng tối…
Đột nhiên, có ai đó vươn tay lau đi giọt nước mắt trên mặt ta…
- Nếu ngươi là bóng tối, bọn ta là ánh sáng, vậy hãy để bọn ta soi sáng cho ngươi… - Sand?
- Ngươi không thể mãi sống trong bóng tối, bởi vì bọn ta là ánh sáng, và bọn ta là của ngươi! – Shady?
- Bọn ta yêu ngươi…không phải cái tên, mà là chính ngươi, dù cho ngươi có là Lux Fuze vô tích sự, hay tội đồ Luxifer…thì ngươi vẫn là ngươi… - L…Light?
Nước mắt, bỗng trào dâng, không kiềm lại được, ta liều mạng chớp mắt, vùng khỏi tay bọn hắn.
Nhưng bọn hắn nhanh tay hơn, lôi ta lại, ủng vào trong ngực:
- Ta không biết ngươi vì sao lại trở thành như vậy…ta không biết thù oán giữa ngươi và bọn họ…tất cả ta đều không biết, nhưng tin ta, ta sẽ không để ngươi phải chịu thương tổn nữa…
Sự ấm áp của bọn hắn, ánh sáng ấm áp ấy bao trùm lấy ta, soi rọi mỗi góc tối trong con người ta, đè nén tất cả hận thù, thanh tẩy linh hồn ta…
…Mơ cũng được, ảo vọng cũng được, xem như ta hão huyền cũng được, xin hãy cho ta được ích kỷ 1 lần, được trầm luân vào trong ánh sáng đó 1 lần, để cho ta được sống…là chính ta 1 lần…
…Và ta vươn tay, ôm lấy bọn hắn, nở 1 nụ cười hạnh phúc…


Bài thánh ca thứ 8: Đoán xem…ta là ai?


Bài thánh ca thứ 8: Đoán xem…ta là ai?

Sáng hôm sau…
Khoan khoan, pause lại chỗ này phát, ta biết có 1 điều làm các ngươi thắc mắc mà chưa có giải đáp. Đó là tại sao ta chưa chết!
Ách…này, thực ra ta cũng không biết.
Nhưng theo lời Light, thì có lẽ ta thực sự có 1 phân hồn ở đâu đó mà ta cũng không biết. Vừa may cứu sống ta.
…Được rồi, tiếp tục, sáng hôm sau, ta tỉnh lại, và nhìn thấy 1 kẻ mà ta không biết đang lao về phía ta, vươn ma trảo, chu mỏ:
- Fuze thân yêu! Ta lại về đây, mấy ngày qua có nhớ ta không hả?
Chờ 1 chút, cái giọng này quen quen à nha…

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Magnet

Magnet
Đây là 1 sáng tác chung cho cả tập đoàn Voca…hầu như diva nào cũng đã từng 1 lần hát qua Magnet…nội dung mang chủ đề tình yêu, với giai điệu và lời bài hát cực hay và ý nghĩa…


Chủ nhà lảm nhảm:…ta sẽ post cho các nàng 1 ver gốc…và 1 ver chế của 2 chàng GeNero…*dựng bảng: Cấm quăng dép, gạch, tạp vật…nói chung là cấm hành hung chủ nhà*

bài thánh ca thứ 7: ...đơn giản là ta yêu ngươi...!


Bài thánh ca thứ 7: …đơn giản là ta yêu ngươi…!

…Fuze, ngươi đừng có cả ngày trưng ra bộ mặt khiếm biển (khiếm biển = muốn ăn đập) như vậy!
…Ách, công chúa, đằng kia có 1 con chim bị thương thì phải.
…Ta nuôi nó đi Fuze!!!
…Fuze, ta mặc bộ này đẹp không? Phu quân a…~~~
…Fuze, ta đi ma yến đi!
…Fuze, ngủ với ta đi!
…Fuze, thân thân!
Đầu ta đau quá!
Khuôn mặt đó thực thân quen, kẻ mà ta một lòng trốn tránh rồi đến phút cuối cùng mới nhận ra…kì thực là sợ hãi cùng luyến tiếc.

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012

the tailor shop on Enbizaka


The tailor shop on Enbizaka

Một bài hát của Mothy trong tuyển tập 7 kim khí đại tội kể về mối tình đơn phương ảo vọng của người phụ nữ may âu phục (Luka) dành cho người đàn ông xa lạ ((ta đoán nhá) Kaito). Nhưng người đàn ông này đã có gia đình.
Quá ghen tỵ, đối kỵ, người phụ nữ đã giết tất cả mọi người phụ nữ tiếp xúc với người đàn ông, bao gồm, vợ (Meiko), em gái (Miku), con gái (Rin). Cuối cùng, nàng giết cả người đàn ông. Bởi vì… “Thái độ của chàng thật là tệ”…!

Chủ nhà lảm nhảm:bài này chứng thực một điều nga…càng đẹp thì càng ác…chị Luka cũng kinh khủng quá xá!!! Ta chia sẻ với cả nhà 1 điều ta mới ngộ ra, đừng dại gì đắc tội với người đẹp, nếu không nhất định chết rất khó coi!!! 

chương 6: Dã thú...!


Bài thánh ca thứ 6: Dã thú…!

…Trả thù!!!
…Ta phải trả thù!!!
Nội tâm ta từng trận, từng trận gào thét, ta phải trả thù!!!
Ta vững vàng phóng lên trời, quên luôn cơn đau như muốn lấy mạng trên vai, bỏ qua hết thảy, vượt qua tất cả!!! Ta phải trả thù.
CÁC NGƯỜI PHẢI CHẾT!!!

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

hậu luxifer chương 5: đôi cánh mà tôi muốn có...


Edit kiêm tác giả lảm nhảm: Từ chương này, hậu luxifer sẽ đi vào quỹ đạo, nghiêm túc hơn, bắt đầu có cảnh đổ máu, nhỏ nước mắt, khụ...sẽ có ngược tâm, ngược thân, với mức độ nhẹ! Bởi vì tác giả tự cảm khái, phỡn đủ rồi 

Chương 5: Đôi cánh mà tôi muốn có…

Để ta dùng 2 từ để các ngươi dễ hình dung hoàn cảnh của ta lúc này – thê thảm!!!
Khoan thắc mắc, để ta từ từ kể cho mà nghe, hiện tại ta đang bị nhốt trong một căn phòng thực rộng lớn, tinh xảo trong Quỷ Thần điện, cũng là nơi cư ngụ của Satan Vương Tử Sand gia, trên người mặc một bộ váy bồng trắng kiểu công chúa, tóc cột lên, đầu cài 1 bông hồng trắng, chân trần, bị ấn chú ngồi ngốc ở trên giường, không cách nào chạy đi đâu được, bắt buộc chờ “tân lang” của mình đến “động phòng”.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

khinh phong quá phiên ngoại 2


Phiên ngoại 2: Phiêu

Hắn thực sự đã từng phiêu 1 lần, hơn nữa là giống như diều đứt dây phiêu đi rất cao, rất xa, sau lại thiếu chút nữa nóng chảy nơi mặt trời.
Đó là thời điểm Ngọc Nhã chết, hắn nước mắt đầy mặt nghe được 1 thanh âm thanh thúy giống như sợi dây nhỏ đứt đoạn, sau đó liền phiêu khời đến đây.
Không tự chủ được phiêu ra cửa sổ, bay qua nóc nhà, sau đó lại phiêu đến bầu trời, căn phòng dưới chân càng ngày càng nhỏ, chậm rãi biến thành 1 chấm nhỏ, chậm rãi, đến cả 1 chấm nhỏ cũng không thấy.
Hắn cứ như vậy phiêu a phi a, giống như diều đứt dây, càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

Phiên ngoại 1: Di chúc!

Phiên ngoại 1: Di chúc!

Đây là bệnh viện cỡ vừa ở miền Tây Bắc Xtốc-khôm, rừng châm diệp (là cây lá kim a…lúc đầu ta cũng không hiểu, dịch từng từ ra mới biết nóa là cái rỳ) rậm rạp bao bọc mấy tòa nhà cao tầng theo phong cách Bắc Âu cổ xưa, đi trên con đường u tĩnh xuyên qua rừng, còn có thể nghe thấy gió xuyên qua khe hở châm diệp tạo ra những thanh âm rất nhỏ. Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy xe cấp cứu có ấn chữ thập đỏ ra vào, thực làm cho người ta tưởng lầm đã đi vào hoàng gia trang viên.
Trong một căn phòng trên tầng 2 của trung tâm bảo vệ sức khỏe, trong không khí âm nhạc nhẹ nhàng trôi, vách tường toàn bộ dùng màu hồng nhạt, phát huy đầy đủ tác dụng trấn an tinh thần.

bỏ chạy, Sand gia cướp người!!!


Bài thánh ca thứ 4: Bỏ chạy, Sand gia cướp người!!!

1 tháng sau, sáng sớm, tại địa phủ…
- Lux Fuze ah~~~~~~~ Chàng đâu rồi???~~~~~ Thiếp chờ chàng cả buổi sáng a~~~~~
Lẳng lặng núp 1 góc tối chờ giọng nói như kẹo dẻo ấy qua đi, da đầu ta run lên từng đợt từng đợt, có cảm tưởng như vừa trải qua kiếp nạn kinh khủng nhất trong đời.
Khụ…có ai còn nhớ ta là ai không? Lux Fuze đây ạ, thần xui xẻo đây ạ!
Bây giờ các ngươi mà nhìn thấy ta, hẳn sẽ ngạc nhiên kinh khủng lắm, bởi vì ta so với 1 tháng trước hoàn toàn khác nhau, giống như 2 con người xa lạ vậy.

bài thánh ca thứ 3: and welcome to hell!!!

Bài thánh ca thứ ba: …and welcome to hell!!!

Bây giờ ta đang đứng trước cổng địa ngục!!!
Ngươi hỏi ta làm sao tìm được địa ngục?
Phải nói là ta rất là thông minh nha, ta biết là địa ngục thì phải nằm dưới lòng đất, nên liều mạng bay xuống, đào qua không biết bao nhiêu tầng đất đá, ta rốt cục đứng đây!!! (khụ…như ngươi nói thì con nít lớp 3 cũng tìm được địa ngục dễ dàng!!!)
…xuống được đến đây đã là cả một vấn đề, nhưng khi đứng đây ta tự nhiên muốn quay lên…

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

khinh phong quá kết thúc


Kết thúc:

Hai năm sau, tại công viên quốc gia nổi tiếng Thụy Điển.
Một nam tử tóc đen thân hình cao lớn quỳ một gối trên cỏ trải khăn trải bàn, bên cạnh mở ra một giỏ dã ngoại có các loại thức ăn thập phần phong phú, hắn đem đồ vật này nọ xếp ra, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước, giống như có chuyện gì không thể yên tâm.
“Nguyên Chính! Nguyên Chính! Nguyên Chính!”


Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

khinh phong quá chương 11


Chương 11:

“……ta nghĩ mang Gia Dục đi Thụy Điển, đem hắn đi nơi hắn có thể nhận được chiếu cố tốt nhất.”
Buổi tối, Nguyên Chính đã muốn tỉnh rượu trịnh trọng hướng giáo sư đưa ra chuyện này.

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

khinh phong quá chương 10


Chương 10:

Sáng sớm hôm nay, bông tuyết đầu tiên như sợi bông mây từ không trung nhẹ nhàng bay xuống, sau đó tuyết bắt đầu rơi không ngừng. Tuyết ở vùng ngoại thành so với thành thị bướng bỉnh hơn rất nhiều, bông tuyết về sau lại càng lớn, giống như ma thuật biến hóa.

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2012

Good bye heaven!!!...

Bài thánh ca thứ 2: Goodbye heaven!!!...

Ngày hôm sau, trên trang nhất của tờ nhật báo mới nhất trong ngày.
“Tại trường X, thành phố Y, có một nam sinh bị sét đánh đến chết ngay giữa lúc trời quang mây tạnh…”
………(5 phút mật niệm cho người xấu số!)
Khụ…lại là ta đây…khụ…để ta nói chính xác, là linh hồn của ta…!
Phải! Ta đã chết rồi, chết một cách lãng xẹt. Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa đây.
Khụ…bất quá, ta nghĩ, dường như vận rủi của ta vẫn còn bám theo ta tận đến khi ta chết!

khinh phong quá chương 9

Chương 9:

Tại trại an dưỡng ở vùng ngoại thành xanh ngắt đàn sơn thập phần u tĩnh, các loại dịch vụ ở trong nước mà nói đều là nhất lưu, có thể nghĩ giá cũng thực xa xỉ.
Nguyên Chính biết, Lâm giáo sư từ bỏ có chút tiền lương hưu coi như nhiều, thêm vào khoản thu là sáng tác học thuật cùng nhuận bút xuất bản sách. Hắn cùng sư mẫu vốn là có thể an hưởng tuổi già, chính là vì chăm sóc Dung Gia Dục, tiền tích lũy vốn đã đi 8 9 phần. Nhưng hắn không có hỏi thẳng, không nghĩ thương vào tự tôn mẫn cảm của 2 vị lão nhân.
Mang theo một con gấu bông mềm mại, Nguyên Chính lặng yên không một tiếng động mở cửa bước vào.

Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2012

khinh phong quá chương 8

Chương 8:

“Bác sĩ, bác sĩ…”
Nguyên Chính chậm rãi mở mắt, loáng thoáng thấy một đôi mắt đen tuyền thân thiết nhìn mình.
Hắn như trút được gánh nặng, lộ ra tươi cười vui sướng, chậm rãi vươn tay: “Gia Dục, đến trong lòng ta, đến, đừng sợ, tất cả bất quá chỉ là cảnh mộng…”
“Bác sĩ, ngài uống rượu?” Cô gái có mái tóc nâu ngắn trẻ tuổi mân miệng cười.
Nguyên Chính lúc này mới tỉnh táo lại, phát hiện chính mình nhìn nhầm đối tượng – trước mặt là một đệ tử người Nê-pan.
“Đúng vậy, cao hứng uống nhiều vài chén.”
Nguyên Chính ngồi dậy, phát hiện vài điểm sặc sỡ màu sắc.
Trong tai lập tức tràn đầy tiếng nhạc vui vẻ ồn ào. Nga, nghĩ tới. tụ hội còn đang tiến hành.
Người xung quanh còn đang náo nhiệt cười nói, party sinh nhật vừa mới tiến hành một nửa, ai cũng không phát hiện nhân vật chính thế nhưng nằm một góc sô pha ngủ. Hôm nay là sinh nhật Nguyên Chính 40 tuổi (già rồi mà còn ham hố, già rồi mà còn chảnh >:p), sáng sớm, các đệ tử thích đùa dai đều đồng loạt vọt tới nhà hắn, cử hành một cái party siêu cấp long trọng đáng lẽ không nên cử hành.
“Bác sĩ, vừa rồi đem ta xem thành người yêu sao? Tuy rằng ta nghe không hiểu tiếng Trung, chính là bác sĩ cười thực ôn nhu a!”
Cô nương thông minh đích thực là mọi nơi đều có, Nguyên Chính trong lòng cảm khái.
“Tinna, ngươi tiếp tục ngoạn, ta đi phòng bên nghỉ ngơi một chút.”
Nguyên Chính cười lạnh, từ trên bàn cơm lấy một chai nước khoáng, đi vào thư phòng bên cạnh có cửa cách âm, ồn ào nhất thời yên tĩnh trở lại.
Uống xong một ngụm nước, ý nghĩ thanh tỉnh rất nhiều, cảnh trong mơ vừa rồi cũng dần dần rõ ràng. Ở trong mộng, hắn nhìn thấy Dung Gia Dục một người cuộn mình ở góc tường khóc, kìm lòng không đậu nghĩ đi tới ôm đôi vai gầy yếu, lại phát hiện cước bộ trầm trọng, vô luận dùng lực như thế nào đều không thể bước đến, nguyên bản khoảng cách chỉ có vài bước, như lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng ngày càng xa. Lo âu la lớn tên hắn, tiếng khóc kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe bên tai vù vù tiếng gió.
Có lẽ hiện tại hắn thực sự một mình khóc đi? Nguyên Chính yên lặng nghĩ.
Này một năm qua, hắn vẫn chỉ có thể thông qua điện thoại cùng thư điện tử từ Lâm giáo sư nhận được một ít tin tức từ Dung Gia Dục. Thoạt nhìn tình huống của hắn cũng không có trở nên không xong. Chính là so với trước càng thêm quái gở, vì phương tiện chiếu cố hắn, giáo sư cùng sư mẫu đã muốn đem hắn vào ở lại trong nhà.
Nguyên Chính ngồi vào trước máy tính, muốn nhìn một chút xem có thư điện tử mới hay không, tiếng chuông điện thoại ở phía sau đột ngột vang lên.
Điện thoại hiện lên số điện thoại của Lâm giáo sư, Nguyên Chính kinh ngạc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại thời gian bên kia hẳn là rạng sáng 2 giờ, giáo sư như thế nào sẽ gọi điện thoại lúc này? Nhất định là chuyện khẩn cấp, là giáo sư hay sư mẫu? Không, hai vị lão nhân quật cường tuyệt không sẽ vì chuyện chính mình nửa đêm gọi cho chính mình ở dị quốc xa xôi, như vậy khẳng định là người kia…
Hắn trong lòng chợt cả kinh.
“Kỳ thực chúng ta vẫn không có nói cho ngươi,” quả nhiên, giáo sư mở miệng liền nói thẳng, “Gia Dục tình huống phi thường không tốt, hắn đã sớm không biết mọi người, ngay cả ta và sư mẫu cũng không nhớ rõ……”
Quả thế, nam nhân yếu ớt kia cuối cùng vẫn là hỏng mất, này cơ hồ là chuyện trong dự đoán của Nguyên Chính. Một năm gần đây luôn từ trong miệng giáo sư nghe được tin tức tốt của hắn. Nguyên Chính cũng có thể loáng thoáng thấy sau lưng che giấu điềm xấu. Không ai có thể đủ khả năng giữ lại tâm hồn quá mức yếu ớt kia, kia trái tim tựa như gió nhẹ mơ hồ không chừng, sớm muộn gì cũng phải biến mất giữa cuộc đời mờ mịt…
“Ta nghĩ, Nguyên Chính, ngươi…có thể bớt chút thời gian trở về một lần, càng nhanh càng tốt! Trở về gặp hắn.”
“Giáo sư, thực xin lỗi, ta nghĩ ta không thể trở vể.” Hắn do dự một chút, vẫn là thực rõ ràng từ chối.
“Nguyên Chính, ta biết đây là yêu cầu phi thường không hợp lý, nhưng là từ bỏ Ngọc Nhã, ngươi là người duy nhất có điều cùng hắn tiếp xúc, so sánh hảo, mời ngươi vô luận như thế nào cũng phải trở về một chuyến!”
“Giáo sư, ta không phải không nghĩ giúp Dung Gia Dục, thực sự là ta trở về cũng không có tác dụng gì, hắn đối ta……cũng sẽ không có ấn tượng gì.”
Nguyên Chính cười khổ mà nói, xem ra giáo sư là thương tâm quá độ, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử, như thế nào hội nghĩ đến ký thác hy vọng ở mình?
“Nếu hắn ngay cả giáo sư cùng sư mẫu cũng không nhận thức, ta nghĩ không có bất luận kẻ nào có thể giúp hắn nữa.”
“Không không, hắn đối với ngươi có ấn tượng! Nguyên Chính, ngươi hãy nghe ta nói, người duy nhất hiện tại Gia Dục còn có thể nhớ rõ, chính là ngươi a!”
Không còn cái gì so với câu vừa nghe có thể làm Nguyên Chính kinh ngạc hơn, hắn cầm mic nói không ra lời.
Này đến tột cùng là chuyện gì?
“Chúng ta cũng không hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng là hắn hiện tại đích xác thường kêu tên ngươi, này cơ hồ là lời duy nhất hắn nói! Cho nên, mời ngươi vô luận như thế nào cũng phải trở về một chuyến, nếu ngươi quá bận, ta cùng sư mẫu có thể đưa Dung Gia Dục đến Thụy Điển, chỉ cần có thể cứu hắn!”
Nguyên Chính trầm mặc, đầu kia điện thoại cũng trầm mặc, một phút đồng hồ giống như dài hơn một năm trôi qua.
“…ngài yên tâm, ta ngày mai sẽ mua vé máy bay trở về.”
“Nguyên Chính, cám ơn ngươi! Ta và sư mẫu sẽ cảm kích ngươi cả đời!” Giáo sư kích động đắc cơ hồ nói năng lộn xộn, “Ngươi là một cái hảo hài tử, hảo hài tử! Tâm địa hảo, nhân phẩm tốt, có đệ tử như ngươi chính là kiêu hãnh lớn nhất cả đời ta!”
“Cảm ơn ngài, giáo sư.”
Buông điện thoại, Nguyên Chính ở trong lòng yên lặng nói.
“Chỉ cần ta trong lòng ngài và sư mẫu vẫn là Nguyên Chính lý tưởng kia, là có thể.”
“Ngọc Nhã thực sự là người tốt lắm, cho tới bây giờ cũng không có ai như nàng bảo vệ quan tâm Dung Gia Dục. Bọn họ kết hôn như vậy hạnh phúc……Nhưng là, nếu chúng ta biết Ngọc Nhã qua đời sẽ làm cho Dung Gia Dục biến thành như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng cho bọn họ kết hôn!”
Nói xong, sư mẫu nước mắt đều nhịn không được rơi xuống lã chã.
Mệt mỏi phong trần đuổi đến nhà Lâm giáo sư, Nguyên Chính mới biết Dung Gia Dục đã sớm đến trại an dưỡng, cái gọi là tình huống không tệ lắm, chẳng qua là 2 vị lão nhân thiện ý nói dối.
“Gia Dục, hắn rõ ràng biết Ngọc Nhà bị ung thư tử cung, vì cái gì không thương lượng với chúng ta một chút liền kết hôn? Tính cách hắn yếu ớt như vậy, như thế nào có thể nhận đả kích Ngọc Nhã qua đời!”
Lâm giáo sư so với lần gặp mặt trước già đi rất nhiều bi thống nói, không chỉ có tan nát cõi lòng, còn có bi ai không thể che giấu.
“Giáo sư, ngài trong điện thoại nói Dung Gia Dục hiện giờ chỉ nhớ rõ ta, này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
Nguyên Chính thực cẩn thận hỏi, nghi hoặc này dọc đường đều quấn quanh trong lòng hắn.
“Này……”
Nhắc đến chuyện này, 2 vị lão nhân tựa hồ đều có chút xấu hổ, biểu tình thập phần cổ quái, giống như có gì khó nói.
“Chúng ta vẫn là cùng đi xem hắn, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nhìn đến biểu tình ấp a ấp úng của giáo sư cùng sư mẫu, Nguyên Chính đoán có lẽ trong lúc vô ý lộ ra quan hệ giữa 2 người.
Hết thảy đúng là không còn có thể giấu diếm.
Hắn tự giễu nghĩ, trước mặt 2 vị lão nhân thế nhưng không cảm thấy rất xấu hổ cùng khủng hoảng. Có lẽ là chuyện đến lúc này, tựa hồ đã không còn trọng yếu.

Thứ Bảy, 5 tháng 5, 2012

Ta là thần xui xẻo!!!


Bài thánh ca thứ nhất: Ta là thần xui xẻo!!!

Trên sân thượng trường trung học cấp 3…

 - Cái gì? Cậu nói cái gì? Có thể nói lại lần nữa không? Ta không nghe rõ!!! – Một nữ sinh xoay người, đối cái nam sinh phía sau nghi hoặc hỏi.
Người nam sinh ấy cúi đầu, cặp mắt to sáng giấu dưới cặp kiếng dày ánh lên vài tia ngượng ngùng:
- Ta nói là…ta thực thích cậu!
Nữ sinh kia thế nhưng hét thảm 1 tiếng, lấy tay che lại trán, lảo đảo mấy vòng rồi rống vào mặt nam sinh:
- LUX FUZE! CẬU ĐIÊN RỒI!!! CẬU CÓ TỈNH TÁO HAY KHÔNG HẢ? VỪA XẤU, QUÊ MÙA, VỪA NGHÈO KIẾT XÁC! CẬU CÓ TƯ CÁCH GÌ LÀM QUEN VỚI TÔI HẢ? BIẾN! LÀM ƠN BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI!