Chap
12: The Confession
Người tóc đỏ tỉnh dậy sớm hơn dự kiến, mặt
trời chỉ vừa lên và cậu đã tỉnh, do đó, cậu ngồi dậy và nhận ra Ferb đang nằm
bên cạnh cậu. Cậu nhớ lại 1 chút những gì Isabella đã nói về việc sắp xếp chỗ
ngủ vào tối qua, nhưng cậu đã nửa ngủ vào thời điểm đó, và phần còn lại của cậu
đang suy nghĩ về việc giữ an toàn cho Baljeet, vì vậy, tất cả mọi thứ xung
quanh trở nên mơ hồ và cậu thậm chí còn không thể nhớ lại một nửa những gì họ
đã nói. Cậu không nhớ cậu đã bắt đầu ngủ như thế nào, nhưng cậu chắc chắn không
có gì cản trở cậu rơi vào giấc ngủ.
Cậu nhìn Ferb ngáy nhẹ nhàng, với
khuôn mặt có vẻ bối rối và quầng thâm dưới mắt rõ ràng. Phineas thấy mình cau
mày, thậm chí là trong sự yên bình và tĩnh lặng của buổi sáng, cậu thì thầm,
“tôi xin lỗi, vì đã kéo anh vào tất cả đống lộn xộn này…”
“…Anh có nghĩ là sẽ tốt hơn nếu anh
nói với anh ấy khi anh ấy tỉnh táo?”
Cậu nhìn ra cửa, nơi Isabella nghiêng
người dựa trên khung cửa với 2 tay khoanh trước ngực, và chỉ mỉm cười “nếu
như…” cậu thì thầm lặng lẽ “nếu như anh ấy biết…”
“Biết gì?” Isabella bước vào phòng và
chiếm cái ghế trống bên cạnh giường. Cô mỉm cười trả lại, và không có dấu hiệu
của sự nhạo báng trên mặt cô. “Rằng anh yêu anh ấy và anh muốn làm việc này 1
mình, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu giữ mọi thứ nguy hiểm cho bản thân? Và lý do duy
nhất anh đưa anh ấy theo là vì anh sợ và không đủ can đảm để ra đi? Đúng
không?” Cô cười “Tôi nghi ngờ rằng anh ấy không biết, mặc dù anh ta rất nhạy
cảm với những cảm xúc của người khác. Anh ta không nói nhiều, anh chỉ cảm nhận
những cảm xúc hiện diện và phân tích chúng.” Cô nói thêm trong khi vuốt ve má
Ferb, người nhẹ nhàng khuấy động trong giấc ngủ. “Tôi không thể không nói rằng
anh không phải chỉ có 1 mình, mặc dù tôi yêu Ferb rất nhiều, tôi không biết tôi
có phiền vì điều đó không, nhưng tôi đã cố gắng không thể hiện điều đó.” Cô
cười “Anh ta rõ ràng là thích thú với anh, phải không?”
Phineas đỏ mặt 1 chút, và Isabella
cười khúc khích. “Điều đó khó, đúng không? Tuy đã thay đổi cách sống, nhưng vẫn
còn yêu anh ấy?”
“Dĩ nhiên, nhưng trung thực, tôi
không biết lý do tại sao tôi còn yêu anh ấy, có lẽ đã đến lúc tôi tìm 1 ai đó
có thể yêu tôi trở lại…” Cô đứng lên và đi ra cửa, “anh nên nói với anh ta,
Phineas, đôi khi anh ta bối rối giữa những cuộc tình thoáng qua và tình yêu
đích thực, và anh ta sẽ không biết cho đến khi anh nói với anh ta.” Cánh cửa
đóng lại sau lưng cô, và Phineas thở dài.
Đột nhiên, Ferb ngồi dậy và bắt đầu
gãi đầu. Phineas nghĩa đen nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, và Ferb quay sang
nhìn cậu, tìm kiếm câu trả lời. Phineas không thể chắc chắn những gì Ferb muốn
biết, vì thế cậu hỏi “Cái gì?”, Ferb chỉ thở dài.
“Em có kế hoạch làm việc 1 mình?”
“Làm thế nào-C-Cái.---? Anh đã thức?
Bao lâu? Tất cả?” Phineas bắt đầu đỏ mặt và Ferb chỉ nhún vai. Phineas thở dài,
quay mặt đi nơi khác, “Vâng, tôi đã lên kế hoạch rời khỏi đây vài ngày tới…”
cậu bắt đầu chơi với ngón tay của mình, một dấu hiệu của sự bối rối và lo lắng.
“Tôi không muốn anh bị liên lụy, tôi không muốn anh can thiệp đến công việc của
tôi nữa, nó không liên quan đến anh, vậy tại sao tôi lại kéo anh vào trong đống
hỗn độn này?”
“Đó có phải là lý do duy nhất?”
“Anh đã nghe cô ấy nói.”
“Anh muốn nghe nó từ em.”
“Ugh, anh thực sự phải làm cho tôi
trở nên vụng về và lúng túng huh?”
Phineas rên rỉ.
“Nói đi, ngay bây giờ.”
Phineas leo lên đùi Ferb và ngồi trên
đó, vòng tay quanh cổ người Anh, và trượt gần hơn, da họ chạm vào nhau, mỗi cái
chạm bùng cháy, đau đớn. “…Em yêu anh, và em sợ rằng anh sẽ quên em…” Cậu thì
thầm vào tai Ferb “Sau tất cả những việc này, anh sẽ trở lại công việc của anh,
và em sẽ quay về lại là con người trước đây của em, và chúng ta sẽ không bao
giờ gặp nhau 1 lần nữa. Và em sẽ phải giết anh, bởi vì em đã hứa…” Cậu có thể
cảm thấy những giọt nước mắt hình thành nơi khóe mắt cậu, và cậu cố gắng ngăn
chặn nó với một câu thần chú nhỏ (Không
rơi, chết tiệt, làm ơn đừng, đừng biến tôi thành kẻ thua cuộc.) “Điều này
ảnh hưởng em nhiều hơn là…ý em là, em không biết…” Cậu bắt đầu run rẩy, và Ferb
cố gắng bình tĩnh cậu bằng cách ôm cậu trở lại, kéo cậu lại gần hơn, “Em không
muốn anh bị tổn thương…” là tất cả những gì cậu nói và cậu sụp đổ, trở thành
một đống khổ sở trong tay Ferb.
“Nếu đó là em, cái chết của anh chắc
chắn đáng giá.”
Phineas Flynn thực sự…rất dễ bị tổn
thương, Ferb biết. Và những lúc đó, anh sẽ cố gắng, dùng số ít những gì anh
biết về cậu, bảo vệ cậu.
“Hãy cho anh biết em.” Ferb nói,
thấp, và chậm, “hãy cho anh biết con người thật của em.” Phineas trả lời với 1
cái gật đầu mạnh mẽ. Anh nghiêng người và hôn cậu, thưởng thức tất cả mọi thứ,
nó làm anh vui mừng và lo sợ cùng 1 lúc, “nói cho anh biết tất cả về em.”
Và Phineas bắt đầu nói tất cả mọi thứ
cậu chắc chắn về bản thân, những điều cậu tự hào và những thứ cậu lo sợ. Và
Ferb nghe, thật chăm chú, bởi vì khi câu chuyện đã qua, Phineas sẽ không bao
giờ lặp lại cho bất cứ ai. Không bao giờ lặp lại.
…
“Đây là nguy hiểm, Ferb, rất nguy
hiểm.”
Anh chỉ lầm bầm khi anh gõ những ngón
tay và vô thức nắm chặt vô lăng. Phineas đang ở giữa 1 đám đông người lạ, những
người đang chờ đợi người thân yêu của mình trở về từ những chuyến bay khác
nhau. Ferb không bao giờ thích sân bay, nó được lấp đầy với những cảm xúc và
tất cả những cảm xúc bất kì đều khiến anh bị ảnh hường, do đó, cho 1 lần anh từ
chối đi cùng Phineas, Isabella đã miễn cưỡng đi cùng họ, là vì công việc, cô
nhấn mạnh, toàn bộ thời gian cô đã ở trong xe, và tiếp tục nói với họ rằng điều
này là nguy hiểm, Phineas đã đặt cuộc sống của họ vào nguy hiểm.
“Chỉ cần 1 chút thời gian.” Ferb nói
với cô lần nữa, và cô giữ im lặng 1 thời gian ngắn, sau đó tiếp tục càu nhàu 1
lần nữa.
Ngay sau đó, người tóc đỏ đi về phía
xe cùng với 1 người đàn ông có nước da sẫm màu (Ferb nghĩ cậu ta là người Ấn
Độ) và một đặc điểm quen thuộc của cả 2 là nụ cười lớn của họ.
Hầu như không có gì sai.
(Chỉ là anh chưa bao giờ thấy cậu ấy thực sự hạnh phúc.)
Họ bước vào xe và được chào đón bằng
1 nụ cười ngọt ngào từ Isabella, (“Chào mừng anh đến với New York , huh?” Cô mỉm cười.) và một cái gật
đầu xác nhận từ Ferb.
“Baljeet, đây là Isabella và Ferb, và
ngược lại.” Phineas nói, và cậu nhìn thấy họ bắt tay, “Vậy, Isabella, tôi giả
sử cô sẽ muốn biết nhiều hơn về Baljeet Rai nổi tiếng?” Isabella chỉ quay sang
cậu và lắc đầu buồn bã.
“Chúng tôi ở đây để giúp anh hoàn
thành công việc của mình, tôi không có ý muốn thu thập bất kì thông tin nào.”
Phần còn lại của chuyến đi, chiếc xe
chìm trong im lặng, điều duy nhất họ có thể nghe là tiếng ngáy nhẹ nhàng của
Baljeet khi cậu tựa đầu lên vai Phineas và ngủ. Ferb nhìn cả 2 trên kính chiếu
hậu, và ôi anh ấy nhận ra bao tự phụ anh ấy trở thành.
(Đừng chạm vào cậu ấy. Đừng---)
…
Buổi chiều trôi qua trong sự mờ mịt:
Baljeet đã nói chuyện với Phineas cả phần ngày còn lại, và dường như họ đã nói
về 1 số vấn đề riêng tư mà Ferb không biết. Isabella tiếp tục ở trong phòng làm
việc của mình và viết báo (Cô nói rằng nó hoàn toàn không liên quan đến Baljeet
và người mới mỉm cười cảm ơn). Ferb là người duy nhất đã không làm bất cứ việc
gì.
Anh tình cờ nhìn thấy chiếc kèn
harmonica trên lò sưởi và anh cầm lấy nó, âm thầm đi lên phòng mình. Anh
luôn thích căn phòng đó, giản dị và nhắc
nhở anh rất nhiều về nước Anh. Ngoài ra, nó có 1 cửa sổ lớn, nơi anh có thể
ngồi cả ngày. Hoặc leo lên mái nhà, khi anh gặp rắc rối, và đó là tất cả những
gì anh đã làm. Anh chơi 1 số đoạn nhỏ nhặt mà anh có thể nhớ và để cho gió đi
cùng những âm thanh.
Đó là lần đầu tiên sau 1 thời gian
dài, anh tìm thấy sự yên bình trong 1 nhạc cụ, và anh tiếp tục chơi, cho đến
khi Phineas gọi anh ăn tối và chào đón anh trở lại với 1 nụ hôn, trần và thú
vị.
“Anh ghen huh?” Phineas hỏi, đặt tay
mình lên vai Ferb, để tay Ferb trên eo mình. Ferb chỉ nhếch mép cười, và
nghiêng người tới bên cổ cậu, hút vào làn da mềm mại và để lại 1 dấu hôn
không-thực sự-đẹp đẽ lại đó. “Fuck you.”
Ferb buông cậu ra, và toàn bộ phần
còn lại của bữa tối, anh cười khúc khích khi Isabella ngạc nhiên ở nụ hôn rực
rỡ. Phineas chỉ nguyền rủa dưới hơi thở, và chuyển thành màu đỏ trong xấu hổ.
…
Bức tranh sẽ hoàn thành sớm, và bạn sẽ đối mặt với 2 sự lựa chọn.
Cứu cậu ấy, hay bỏ đi.
Hãy
lựa chọn sáng suốt, little one.