Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

Chap 12: The Confession



Chap 12: The Confession
Người tóc đỏ tỉnh dậy sớm hơn dự kiến, mặt trời chỉ vừa lên và cậu đã tỉnh, do đó, cậu ngồi dậy và nhận ra Ferb đang nằm bên cạnh cậu. Cậu nhớ lại 1 chút những gì Isabella đã nói về việc sắp xếp chỗ ngủ vào tối qua, nhưng cậu đã nửa ngủ vào thời điểm đó, và phần còn lại của cậu đang suy nghĩ về việc giữ an toàn cho Baljeet, vì vậy, tất cả mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ và cậu thậm chí còn không thể nhớ lại một nửa những gì họ đã nói. Cậu không nhớ cậu đã bắt đầu ngủ như thế nào, nhưng cậu chắc chắn không có gì cản trở cậu rơi vào giấc ngủ.

Cậu nhìn Ferb ngáy nhẹ nhàng, với khuôn mặt có vẻ bối rối và quầng thâm dưới mắt rõ ràng. Phineas thấy mình cau mày, thậm chí là trong sự yên bình và tĩnh lặng của buổi sáng, cậu thì thầm, “tôi xin lỗi, vì đã kéo anh vào tất cả đống lộn xộn này…”
“…Anh có nghĩ là sẽ tốt hơn nếu anh nói với anh ấy khi anh ấy tỉnh táo?”
Cậu nhìn ra cửa, nơi Isabella nghiêng người dựa trên khung cửa với 2 tay khoanh trước ngực, và chỉ mỉm cười “nếu như…” cậu thì thầm lặng lẽ “nếu như anh ấy biết…”
“Biết gì?” Isabella bước vào phòng và chiếm cái ghế trống bên cạnh giường. Cô mỉm cười trả lại, và không có dấu hiệu của sự nhạo báng trên mặt cô. “Rằng anh yêu anh ấy và anh muốn làm việc này 1 mình, anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu giữ mọi thứ nguy hiểm cho bản thân? Và lý do duy nhất anh đưa anh ấy theo là vì anh sợ và không đủ can đảm để ra đi? Đúng không?” Cô cười “Tôi nghi ngờ rằng anh ấy không biết, mặc dù anh ta rất nhạy cảm với những cảm xúc của người khác. Anh ta không nói nhiều, anh chỉ cảm nhận những cảm xúc hiện diện và phân tích chúng.” Cô nói thêm trong khi vuốt ve má Ferb, người nhẹ nhàng khuấy động trong giấc ngủ. “Tôi không thể không nói rằng anh không phải chỉ có 1 mình, mặc dù tôi yêu Ferb rất nhiều, tôi không biết tôi có phiền vì điều đó không, nhưng tôi đã cố gắng không thể hiện điều đó.” Cô cười “Anh ta rõ ràng là thích thú với anh, phải không?”
Phineas đỏ mặt 1 chút, và Isabella cười khúc khích. “Điều đó khó, đúng không? Tuy đã thay đổi cách sống, nhưng vẫn còn yêu anh ấy?”
“Dĩ nhiên, nhưng trung thực, tôi không biết lý do tại sao tôi còn yêu anh ấy, có lẽ đã đến lúc tôi tìm 1 ai đó có thể yêu tôi trở lại…” Cô đứng lên và đi ra cửa, “anh nên nói với anh ta, Phineas, đôi khi anh ta bối rối giữa những cuộc tình thoáng qua và tình yêu đích thực, và anh ta sẽ không biết cho đến khi anh nói với anh ta.” Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, và Phineas thở dài.
Đột nhiên, Ferb ngồi dậy và bắt đầu gãi đầu. Phineas nghĩa đen nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình, và Ferb quay sang nhìn cậu, tìm kiếm câu trả lời. Phineas không thể chắc chắn những gì Ferb muốn biết, vì thế cậu hỏi “Cái gì?”, Ferb chỉ thở dài.
“Em có kế hoạch làm việc 1 mình?”
“Làm thế nào-C-Cái.---? Anh đã thức? Bao lâu? Tất cả?” Phineas bắt đầu đỏ mặt và Ferb chỉ nhún vai. Phineas thở dài, quay mặt đi nơi khác, “Vâng, tôi đã lên kế hoạch rời khỏi đây vài ngày tới…” cậu bắt đầu chơi với ngón tay của mình, một dấu hiệu của sự bối rối và lo lắng. “Tôi không muốn anh bị liên lụy, tôi không muốn anh can thiệp đến công việc của tôi nữa, nó không liên quan đến anh, vậy tại sao tôi lại kéo anh vào trong đống hỗn độn này?”
“Đó có phải là lý do duy nhất?”
“Anh đã nghe cô ấy nói.”
“Anh muốn nghe nó từ em.”
“Ugh, anh thực sự phải làm cho tôi trở nên vụng về và lúng túng  huh?” Phineas rên rỉ.
“Nói đi, ngay bây giờ.”
Phineas leo lên đùi Ferb và ngồi trên đó, vòng tay quanh cổ người Anh, và trượt gần hơn, da họ chạm vào nhau, mỗi cái chạm bùng cháy, đau đớn. “…Em yêu anh, và em sợ rằng anh sẽ quên em…” Cậu thì thầm vào tai Ferb “Sau tất cả những việc này, anh sẽ trở lại công việc của anh, và em sẽ quay về lại là con người trước đây của em, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau 1 lần nữa. Và em sẽ phải giết anh, bởi vì em đã hứa…” Cậu có thể cảm thấy những giọt nước mắt hình thành nơi khóe mắt cậu, và cậu cố gắng ngăn chặn nó với một câu thần chú nhỏ (Không rơi, chết tiệt, làm ơn đừng, đừng biến tôi thành kẻ thua cuộc.) “Điều này ảnh hưởng em nhiều hơn là…ý em là, em không biết…” Cậu bắt đầu run rẩy, và Ferb cố gắng bình tĩnh cậu bằng cách ôm cậu trở lại, kéo cậu lại gần hơn, “Em không muốn anh bị tổn thương…” là tất cả những gì cậu nói và cậu sụp đổ, trở thành một đống khổ sở trong tay Ferb.
“Nếu đó là em, cái chết của anh chắc chắn đáng giá.”
Phineas Flynn thực sự…rất dễ bị tổn thương, Ferb biết. Và những lúc đó, anh sẽ cố gắng, dùng số ít những gì anh biết về cậu, bảo vệ cậu.
“Hãy cho anh biết em.” Ferb nói, thấp, và chậm, “hãy cho anh biết con người thật của em.” Phineas trả lời với 1 cái gật đầu mạnh mẽ. Anh nghiêng người và hôn cậu, thưởng thức tất cả mọi thứ, nó làm anh vui mừng và lo sợ cùng 1 lúc, “nói cho anh biết tất cả về em.”
Và Phineas bắt đầu nói tất cả mọi thứ cậu chắc chắn về bản thân, những điều cậu tự hào và những thứ cậu lo sợ. Và Ferb nghe, thật chăm chú, bởi vì khi câu chuyện đã qua, Phineas sẽ không bao giờ lặp lại cho bất cứ ai. Không bao giờ lặp lại.
“Đây là nguy hiểm, Ferb, rất nguy hiểm.”
Anh chỉ lầm bầm khi anh gõ những ngón tay và vô thức nắm chặt vô lăng. Phineas đang ở giữa 1 đám đông người lạ, những người đang chờ đợi người thân yêu của mình trở về từ những chuyến bay khác nhau. Ferb không bao giờ thích sân bay, nó được lấp đầy với những cảm xúc và tất cả những cảm xúc bất kì đều khiến anh bị ảnh hường, do đó, cho 1 lần anh từ chối đi cùng Phineas, Isabella đã miễn cưỡng đi cùng họ, là vì công việc, cô nhấn mạnh, toàn bộ thời gian cô đã ở trong xe, và tiếp tục nói với họ rằng điều này là nguy hiểm, Phineas đã đặt cuộc sống của họ vào nguy hiểm.
“Chỉ cần 1 chút thời gian.” Ferb nói với cô lần nữa, và cô giữ im lặng 1 thời gian ngắn, sau đó tiếp tục càu nhàu 1 lần nữa.
Ngay sau đó, người tóc đỏ đi về phía xe cùng với 1 người đàn ông có nước da sẫm màu (Ferb nghĩ cậu ta là người Ấn Độ) và một đặc điểm quen thuộc của cả 2 là nụ cười lớn của họ.
Hầu như không có gì sai.
(Chỉ là anh chưa bao giờ thấy cậu ấy thực sự hạnh phúc.)
Họ bước vào xe và được chào đón bằng 1 nụ cười ngọt ngào từ Isabella, (“Chào mừng anh đến với New York, huh?” Cô mỉm cười.) và một cái gật đầu xác nhận từ Ferb.
“Baljeet, đây là Isabella và Ferb, và ngược lại.” Phineas nói, và cậu nhìn thấy họ bắt tay, “Vậy, Isabella, tôi giả sử cô sẽ muốn biết nhiều hơn về Baljeet Rai nổi tiếng?” Isabella chỉ quay sang cậu và lắc đầu buồn bã.
“Chúng tôi ở đây để giúp anh hoàn thành công việc của mình, tôi không có ý muốn thu thập bất kì thông tin nào.”
Phần còn lại của chuyến đi, chiếc xe chìm trong im lặng, điều duy nhất họ có thể nghe là tiếng ngáy nhẹ nhàng của Baljeet khi cậu tựa đầu lên vai Phineas và ngủ. Ferb nhìn cả 2 trên kính chiếu hậu, và ôi anh ấy nhận ra bao tự phụ anh ấy trở thành.
(Đừng chạm vào cậu ấy. Đừng---)
Buổi chiều trôi qua trong sự mờ mịt: Baljeet đã nói chuyện với Phineas cả phần ngày còn lại, và dường như họ đã nói về 1 số vấn đề riêng tư mà Ferb không biết. Isabella tiếp tục ở trong phòng làm việc của mình và viết báo (Cô nói rằng nó hoàn toàn không liên quan đến Baljeet và người mới mỉm cười cảm ơn). Ferb là người duy nhất đã không làm bất cứ việc gì.
Anh tình cờ nhìn thấy chiếc kèn harmonica trên lò sưởi và anh cầm lấy nó, âm thầm đi lên phòng mình. Anh luôn  thích căn phòng đó, giản dị và nhắc nhở anh rất nhiều về nước Anh. Ngoài ra, nó có 1 cửa sổ lớn, nơi anh có thể ngồi cả ngày. Hoặc leo lên mái nhà, khi anh gặp rắc rối, và đó là tất cả những gì anh đã làm. Anh chơi 1 số đoạn nhỏ nhặt mà anh có thể nhớ và để cho gió đi cùng những âm thanh.
Đó là lần đầu tiên sau 1 thời gian dài, anh tìm thấy sự yên bình trong 1 nhạc cụ, và anh tiếp tục chơi, cho đến khi Phineas gọi anh ăn tối và chào đón anh trở lại với 1 nụ hôn, trần và thú vị.
“Anh ghen huh?” Phineas hỏi, đặt tay mình lên vai Ferb, để tay Ferb trên eo mình. Ferb chỉ nhếch mép cười, và nghiêng người tới bên cổ cậu, hút vào làn da mềm mại và để lại 1 dấu hôn không-thực sự-đẹp đẽ lại đó. “Fuck you.”
Ferb buông cậu ra, và toàn bộ phần còn lại của bữa tối, anh cười khúc khích khi Isabella ngạc nhiên ở nụ hôn rực rỡ. Phineas chỉ nguyền rủa dưới hơi thở, và chuyển thành màu đỏ trong xấu hổ.
Bức tranh sẽ hoàn thành sớm, và bạn sẽ đối mặt với 2 sự lựa chọn.
Cứu cậu ấy, hay bỏ đi.
Hãy lựa chọn sáng suốt, little one.

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Chap 11: The comeback



Chap 11: The comeback
Họ đang cùng đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ với Phineas, cậu biết rằng nó là một nơi tư nhân lớn với rất nhiều doanh nghiệp, cao ốc như cậu, nhưng cậu không biết nó là của ai. Họ dừng lại ở phía trước một căn nhà theo phong cách Ả Rập. Các màu sắc trang trí rất sinh động - một chút quá sống động với Phineas. Và cậu biểu lộ bằng cách thè lưỡi ghê tởm, trong khi Ferb tháo bỏ mũ bảo hiểm và chỉnh sửa lại mái tóc của mình. 
Họ tiến đến cổng, mùi sôcôla nóng phảng phất xung quanh. ("Ai lại pha sôcôla nóng vào giờ này chứ?" Phineas lầm bầm). Ferb gõ cửa, và ngay lập tức, cánh cửa mở ra, để lộ một người phụ nữ tầm 20 (cỡ tuổi Phineas), mái tóc đen của cô chảy xuống ngực, đôi mắt màu xanh sắc nét, mỉm cười tinh quái, giống như 1 con chồn. Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi rộng, quần short rất ngắn, và cô kiểm tra cả 2 với 1 ánh mắt dò xét.

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Untitled...♥


Untitled...♥
Author: Crazy Crow
Rating: M ( 3p, hot sence)
Pairing: G2772
Tsuna đang bối rối. Thực sự, thực sự bối rối. Làm thế nào mà cậu có thể rơi vào một tình huống khó xử như thế này? Cậu bị mắc kẹt giữa 2 người. Một có mái tóc vàng với đôi mắt màu cam, một nhìn hoàn toàn giống bản thân cậu ngoại trừ đôi mắt màu vàng sắc nét hơn rất nhiều. Phải, chỉ có thể là Hyper Dying Will Mode và ông cố của cậu.
Bạn hỏi tại sao họ ở đây? Cậu cũng muốn biết điều đó. Nhưng chắc chắn, đó là do 1 Arcobaleno nào đó.

Chapter 10: The city that never sleeps



Chapter 10: The city that never sleeps

Isabella Gracia-Shapiro cần phải thừa nhận bây giờ: cô ghét gia đình Flynn.
Đó không phải là do Linda Flynn, tất nhiên, người phụ nữ đó rất đáng yêu. Gần giống như 1 người mẹ thứ 2. Không, chắc chắn không phải Linda Flynn đã kích động cô. Đó là con gái của bà, Candace Flynn – Johnson, kẻ không thể trở thành mô hình thừa kế tổng công ty Flynn, à và bây giờ Phineas Flynn đã được báo cáo là “mất tích”. Vâng, thực sự, cô ấy sẽ không nói với họ là cô biết.

Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013

Chap 9: Secrets


Chap 9: Secrets Chapter 10: The city that never sleeps
Ferb chỉ gật đầu khi cậu hỏi. Không còn lý do gì để tiếp tục giữ bí mật nữa, giữ bí mật là vô ích bây giờ, họ đang phơi bày tất cả, và ít nhất, Ferb cảm thấy an toàn.
(Mặc dù đôi tay tôi đang được nhuộm đỏ vì những bí mật mà tôi đã nói.)
Anh muốn nói gì đó, chủ yếu là “đồ ngốc, tại sao không chỉ nói với anh ta? Tôi đã gần như giết cậu” và “cậu quá tử tế với mọi người” và “cái kế hoạch khốn kiếp mà cậu đang lập ra là gì vậy?”. Tất cả mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo. Phineas là một người độc thân hoàn hảo. Cậu rõ ràng chỉ cố gắng hết sức làm mọi thứ để bảo vệ những người quan trọng với mình.