Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Chap 8: The tale



Chap 8: The tale
“-hay tôi nên nói là mọi người nói như vậy, thực sự tôi không thích tin đồn cho lắm.”
Ferb càng bối rối hơn bao giờ hết. Trong 1 giây, Phineas thừa nhận rằng cậu đã giết Baljeet Rai, và 1 giây sau, cậu phủ nhận. Đặc biệt khó chịu rất nhiều khi nó xảy ra. Phineas nhìn thấy cái cau mày khó chịu của Ferb và mỉm cười xin lỗi sau đó.
“Tôi khó hiểu phải không?”
Phineas ngồi bên cạnh Ferb trên sàn nhà, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Ferb và nắm lấy tay anh. Ngón tay của họ quấn vào nhau. Ferb không quan tâm lắm.
“Hãy xem chúng ta như 1 cặp, thuần khiết. Sau đó, tôi sẽ kể cho anh 1 câu chuyện về 1 người bạn, Baljeet, và anh sẽ lắng nghe, thật chăm chú. Bởi vì khi tôi kết thúc, tôi sẽ không bao giờ lặp lại câu chuyện cho bất kì ai một lần nữa.”
Ferb cười: “Đây là những gì tôi muốn đề cập đến khi tôi nói rằng cậu đang bối rối.”
Và câu chuyện buồn bắt đầu.


Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Chap 7: The killer



Chap 7: The killer

Cậu biết cậu đang mơ. Cậu đã mơ như thế này gần cả ngàn lần. Những giấc mơ rõ ràng, một số nhắc cậu nhớ đến họ. Với một số lý do, nó luôn luôn phải là cậu ấy. Giấc mơ về một nơi nhỏ ở ngoại ô New York, với một khẩu súng trong tay, đổ mồ hôi do thiếu không khí. Người bạn Baljeet đang ở đó, một khẩu súng lục 0,45 li nằm yên lặng trong túi cậu.
“À vâng, bạn biết gì không? Cuối cùng người thừa kế cũng đã lộ diện.” Một giọng nói vang lên, và Phineas đã nhanh chóng chuyển hướng đến nơi nó phát ra. “Baljeet Rai. Tôi tin rằng hiện tại bạn vẫn đang làm việc cho tôi.”
“Thaddeus, bao giờ mày mới mệt mỏi phải sống với bộ mặt giả tạo đó? Mày rõ ràng không hợp với nó.” Cậu thấy mình nói. Người đàn ông tên là Thaddeus cười, và Baljeet co rúm lại bên cạnh cậu. “Thaddeus, mày có nghĩ là chúng ta đã hơi quá lớn với việc này?”
“Bạn đang nói gì Phineas?” Trong giây lát, Thaddeus cười toe toét.
“Tao muốn mày ngừng việc ăn cắp nhân lực từ công ty tao.”
“Oh Phineas, tôi không thể làm gì được, nếu như tôi rõ ràng tốt hơn bạn.”
“Tao biết tao không thể làm gì được nếu mày cứ tiếp tục chế nhạo công nhân của tao, buộc họ làm việc cho mày và nói với họ rằng mày sẽ khiến cuộc sống của họ trở thành địa ngục nếu họ không.”
Điều này dường như làm Thaddeus kích động, và một tiếng nổ lớn đã đánh thức cậu.

Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2012

Chap 6: The Pretend Romance



Chap 6: The Pretend Romance
Ferb quan sát chiếc máy bay hạ cách an toàn xuống đảo. Isabella bước xuống, vẫy tay, chiếc túi du lịch Louis Vuitton đáng mơ ước trên tay. Sâu trong tâm trí Ferb, anh lơ đãng nghĩ rằng đây hẳn là lần đầu tiên cô sử dụng nó trong suốt một thời gian dài không rời khỏi New York. Anh mỉm cười và vẫy tay lại. Anh biết rõ cả 2 bộ mặt của cô và cảm thấy nó rất khôi hài. Cô rõ ràng có khả năng.
“Ferb, darling!” Cô chào đón anh bằng 1 nụ cười xin đẹp, đôi mắt lấp lánh với niềm vui và giọng cô gợi ý 1 chút tinh tế lạ.
“Vậy, em lại có thêm 1 bộ mặt nữa huh?”
“Ôi trời, Ferb, chuyến bay thực sự kinh khủng.” Cô thở dài, nhìn lại máy bay 1 lần nữa. Vai cô từ từ rũ xuống, thể hiện sự căng thẳng của bản thân. “Irving, đó là tên của anh ta phải không? Ah, vâng. Anh ta ở đây, và vẫn tiếp tục lảm nhảm về các vấn đề của anh như anh là thần tượng của anh ta hay cái gì đó. Rõ ràng là tôi biết tất cả, những gã vẫn không ngừng lảm nhảm về việc là người gắn bó với anh nhất. Gã nên đi khám bác sĩ.” Cô hôn lên má anh – một cử chỉ thân thiện. “Anh thế nào?”
“Ngây ngất” (Dừng 1 phút, thật sự bản Eng nó ghi là Ecastatic và rõ ràng là nghĩa này là hợp nhất _ _!)

Họ chậm rãi trở lại nơi ở “khiêm tốn” của Ferb, nắm tay. (Cho em xin 1 phút để khinh bỉ). Cô nhìn thấy cái nhìn bối rối của Ferb, chiếc áo sơ mi nhàu nát ( rõ ràng không phải theo 1 phong cách thời trang nào đó) và mái tóc hỗn độn. Isabella cười toe toét.
“Em có làm gián đoạn cái gì đó không?”

Chap 5: Weak


Chap 5: Weak
 Vấn đề của Isabella Gracia-Shapiro là cô ấy giả vờ quá nhiều cho công việc của cô. Và cho mọi điều khác, cô thực sự thưởng thức nó.
Là người thừa kế của nhà xuất bản Gracia-Shapiro có nghĩa là bạn sẽ có nhiều tiền hơn bạn thực sự cần, và nghĩa là mọi người hy vọng bạn sẽ trở thành 1 con điếm chìm trong quần áo, giày, và túi xách. (Ôi…ngôn ngữ…).Có quan hệ tình dục thường xuyên với các chàng trai giàu có hoặc các cô nàng đồng tính giàu có. Bỏ qua phần rườm rà, cô được hy vọng sẽ trở thành 1 công chúa vô dụng mà có lẽ sẽ thất bại trong quá trình trở thành người thừa kế công ty. Nhưng thật may mắn, cô ấy không.
Điều khiến cô điên về nó là cô đang là một phóng viên bí mật, vì vậy, cô cần cái vỏ bọc thất bại chết tiệt này để có những tin sốt dẻo cô ấy cần. Cô ấy ngủ với 1 số người để lấy thông tin. Giả vờ là 1 cô gái giàu có, kẻ mà sẽ làm bất cứ điều gì để chiếc túi hàng hiệu Louis của Vuitton trên tay mình. (Một nơi nào đó trong thâm tâm cô mỉm cười khi nghĩ rằng đây là thời gian để đến thăm người bạn thân Ferb Fletcher của cô.)

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Chap 4: The dreams


Chap 4: The dreams
Điện thoại của cô đã đổ chuông vào thời gian tồi tệ nhất có thể, đầu cô đã nặng trĩu và bàn tay của chồng cô đang lang thang đến những nơi mà cô thậm chí còn không dám nghĩ đến. Cô cười khúc khích khi anh hôn xương quai xanh của cô, tạo ra một vài cảm giác tuyệt vời.
Điện thoại của cô vẫn đổ chuông.
“Em có thể trả lời điện thoại nếu em muốn.” Chồng cô cười khúc khích.
“Bất kể cuộc gọi đó là về cái gì, em cá là nó không--.”
Riiiing!!! Cuộc gọi từ mẹ cô.
“Ugh, được rồi.” Cô mở điện thoại. “Ello?”
“Tại sao con không bắt máy? Mẹ đã cố gắng gọi con cả ngày!” Một tiếng thở dài bực tức. “ Xin lỗi vì việc đã la hét, Candace thân yêu. Mẹ gọi vì Phineas.”
“Có chuyện gì với nó?” Cô trả lời, rõ ràng không quan tâm.
“Candace, Phineas đã mất tích ngày hôm qua!”

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Chap 3: Revolver


Chap 3: Revolver
Việc đi bộ lâu hơn dự kiến, anh đã phải đi bộ liên tục trong 10 phút, trung thực, anh gần như đã chạy suốt. Anh đã ở đây vì 1 cuộc hẹn với Buford Von Stomm kể từ khi anh chấp nhận nhiệm vụ. Anh đã đi trên xe riêng của mình suốt 5 giờ, và ngay sau khi anh kết thúc việc này, anh sẽ trở lại nơi ở của mình và ở lại MIA trong nhiều tháng.
Một cánh cửa đôi xuất hiện trước mặt anh và anh đẩy nó mở ra. Tiếng kẽo kẹt vang vọng suốt dãy hành lang hẹp. Anh bước vào, nhìn thấy Von Stomm ngồi xoay lưng về phía anh, anh đã cười thầm.
“Tôi đã chờ ngài, ngài Ferb Fletcher.”
“Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian.” Anh lấy ra đôi găng tay đã được sử dụng ngày hôm đó, vẫn còn dính vết máu khô. Anh ném nó lên bàn, “Tôi đã làm theo những gì ngài nói.” Buford cười, nghe có vẻ hài lòng.
“Tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của anh.”
“Rất vui được làm việc với ngài, ngài Von Stomm.”
Buford nói gì đó trước khi anh rời đi.
“Cùng 1 điều và hơn nữa, huh?”

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Chap 2: Schilder


Chap 2: Schilder
Đến phòng, cậu đi thẳng vào phòng tắm, nơi cậu đặt quần áo ở đâu đó. Khi nhìn thấy nó, cậu đóng cửa ngay lập tức và khóa nó, sợ rằng ai đó có thể đến và…Và gì? Cậu nghĩ và thầm cười với bản thân, giết tôi?
Điều này làm Phineas thần kinh. Ồ phải, tôi sống cùng với một kẻ giết người có thể sẽ giết tôi trong khi tôi đang ngủ hoặc đang tắm. Cậu nhanh chóng mặc quần áo, và rời khỏi phòng tắm. Trong sự ngạc nhiên của cậu, tên giết người, đang ngồi trên giường, chân bắt chéo, mắt tập trung vào TV. Được rồi, hắn ta có bao nhiêu cái TV vậy?

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Chap 1: The Dilemma


Chap 1: The Dilemma
“Anh đã không làm việc của mình, Ferbooch!”
“Anh không muốn nghe điều đó từ em, từ tất cả mọi người.”
Một người phụ nữ tên là Isabella Garcia-Shapiro đang lái chiếc limo của riêng cô, và khi Ferb lên xe, cô không thể không cảm thấy gánh nặng mà anh đang mang theo. Isabella đã ngạc nhiên khi Ferb vội vã đặt 1 cái gì đó lên chiếc ghế gần nhất, và khi đã có 1 cái nhìn tốt hơn về những gì đang xảy ra, cô không thể không nhạo báng anh vì điều đó. Ferb không thể ghét cô bởi vì cô là một trong những người bạn duy nhất mà anh có. Một trong những, anh lẩm bẩm.
“Anh định làm gì với cậu ta?” Isabella hỏi, nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát rõ hơn người thừa kế. “Khách hàng sẽ săn anh nếu gã phát hiện ra.”

Prologue: The Assassin


Prologue: The Assassin


Hắn đã có thể làm 1 việc tốt hơn thế này, hắn biết rõ. Hắn có thể là một nghệ sĩ, một kĩ sư, bất cứ điều gì! Nhưng, thay vào đó, hắn đã trở thành 1 sát thủ, một trong những sát thủ tốt nhất trên thực tế, và hắn đã quyết định ngừng suy nghĩ về điều này giữa lúc giết chết một người đàn ông nào đó vào lúc nào đó.
“Rất vui được làm việc với bạn.”

The assasin


The assasin

Author: Invertedrainbow
Rating: M
Pairring: Ferb x Phineas

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

I am


I am...
I Am...
Title: I am
Author: SkyGem
Rating: K+ (nhân vật chết) – Bi kịch / Tsunayoshi Sawada
…Cực hay, nhưng cực buồn, mem nào không muốn nhìn thấy Tsuke-kun chết thì tốt nhất đừng đọc (T.T)…
Nó đã bắt đầu như 1 ngày bình thường.
Con trai của cô đã vội vã đi học, la hét rằng cậu sẽ đến muộn.
Nana đã chỉ cười và tiếp tục ngày của mình, dọn dẹp nhà cửa trước khi ra ngoài để đến cửa hàng tạp hóa.
Sau khi đặt các túi trên bàn, quý bà Sawada đã chuẩn bị cất chúng đi trước khi cô nhận thấy màn hình điện thoại nhấp nháy, báo hiệu có tin nhắn thoại mới.
Lông mày của cô nâng cao 1 chút khi cô tự hỏi đó là từ ai, cô bắt đầu kiểm tra nó.
Không bao lâu, một giọng nói tự động vang lên trong nhà bếp:
“Đây là trường trung học Namimori, chúng tôi gọi để thông báo cho phụ huynh hoặc người giám hộ của Sawada Tsunayoshi rằng học viên nói trên đã đăng kí nghỉ học sớm vào ngày XX vì lý do y tế, Cảm ơn bạn. Tạm biệt.”
Buông 1 tiếng thở dài, Nana lắc đầu.
“Thằng bé đã làm gì?” Cô tự hỏi nhẹ nhàng, và yên tĩnh bước vào phòng con trai, sẵn sàng tra hỏi cậu bé.
Và khi cô bước vào phòng, người phụ nữ đã ngạc nhiên khi không nhìn thấy con trai mình, và phòng của cậu sạch sẽ lung linh, hoàn toàn đối lập với ngày thường.
Chăn được gấp ngay ngắn trên giường, quần áo được gấp gọn gàng và xếp vào ngăn tủ, quần áo bẩn được đặt vào sọt, video trò chơi của cậu được cất gọn gàng, tất cả rác đã được nhặt.
Thậm chí cả sách giáo khoa của Tsuna được xếp chồng lên nhau gọn gàng trên bàn học ít khi được sử dụng của cậu.
Với một chút ngạc nhiên về sự thay đổi, Nana quay lại để kiểm tra toàn bộ ngôi nhà để tìm con trai của mình.
Và khi cô đi ngang cửa phòng tắm, cô đã nhận thấy có gì đó kì lạ. Và khi cô đẩy cánh cửa phòng tắm, cô đã bị sốc trước những gi xảy ra trước mắt cô.
Nó cảm thấy như thể cô chỉ ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào cơ thể xanh xao nhợt nhạt của con trai yên nghỉ trong bồn tắm, đôi mắt cô không thể di chuyển lấy 1 inch từ cổ tay đẫm máu của cậu bé.