Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

khinh phong quá chương 2

Chương 2:

Thật sự là 1 đoạn kì ngộ a!
Lúc hiệu trưởng ân cần tiễn mọi người rời đi trường học, Nguyên Chính ngồi bên cửa xe có rèm che, hồi tưởng lại chuyện vừa phát sinh, ngược lại cảm thấy buồn cười. Sớm biết Dung Gia Dục bất quá chỉ là cái như thế bình thường đích nhân, năm đó ta cần gì phải canh cánh trong lòng đến nỗi đối hắn làm ra chuyện hoang đường? Vẫn là trách hắn chính mình vận khí không tốt a, thành thành thật thật thủ ống nghiệm là tốt rồi, cố tình trở thành chướng ngại che ở phía trước ta, thật sự là không biết lượng sức!
Nguyên bản chuyện này nên đến vậy đình chỉ, buổi chiều, khi tham dự tiệc rượu chiêu đãi của thị trưởng, Nguyên Chính không biết vì sao bất giác lại nghĩ đến tình hình hôm nay cùng Gia Dục gặp mặt, tinh thần luôn không thể tập trung.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, hắn vốn tính toán quay về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai còn muốn đi sân bay, nhưng nghĩ nghĩ, lại kêu taxi đi kiến trường Nam trung học.
Hắn từ trước đến nay làm việc vốn cẩn thận vẫn là không hoàn toàn yên tâm, nghĩ muốn hoàn toàn hiểu biết tình trạng của Gia Dục, xác định này nhân sẽ không gây trở ngại cho chính mình.
Thời điểm tiếp cận cổng giáo, xuyên qua kính xe, Nguyên Chính đột nhiên thấy Dung Gia Dục đang từ từ đi ở lối đi bộ thượng, hắn xem ra là vừa mới tan tầm, lúc này đã bỏ đi kiện áo thí nghiệm trắng, mặc nhất kiện áo nhiều nếp nhăn nhìn không ra bản sắc, bàn tay y mang 1 cái bao da cũ nát, cả người có vẻ càng không có tinh thần.
Nguyên Chính kêu lái xe dừng lại, xuống xe, lặng lẽ đuổi kịp hắn.
Xa xa nhìn cái kia nam nhân có chút câu lũ rất quen thuộc đi đến 1 quán mì sợi nhỏ ven đường, ăn 1 chén. Hắn ăn thật sự chậm, bởi vì tay cầm đũa cứ phải 1 mực run rẩy vô luật, đó là tật xấu mà những kẻ thường xuyên uống rượu thường có, nhìn bộ dáng hắn, ngay cả Nguyên Chính cũng không cấm được có chút đáng thương, phụ thân không phải rất có tiền sao? Vì cớ gì lại phải lưu lạc đến nỗi như thế nghèo túng?
Hơn nửa ngày mới chờ cho Gia Dục ăn xong, Nguyên Chính lại là 1 đường theo dõi hắn đi vào 1 gian nhà trọ cũ nát rẻ tiền, nhìn hắn chậm chạp lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Nguyên Chính phỏng đoán, Gia Dục khẳng định vẫn là độc thân.
Như vậy đối phó với hắn liền dễ dàng hơn, ở cửa đứng 1 lát, hắn liền quyết định đi lên gõ cửa.
Không ngoài sở liệu, Gia Dục khi mở cửa nhìn đến hắn có chút giật mình, mà Nguyên Chính nói là từ trường học lấy được địa chỉ của y, không thèm phân trần liền xông thẳng vào phòng.
“Trong phòng thực lộn xộn…”
Dung Gia Dục tựa hồ bị vị khách không mời này làm cho có chút kinh ngạc, đứng ở cửa ngốc 1 lát, sao lại cũng không theo tiến vào, ấp a ấp úng nói. Đương Nguyên Chính đánh giá căn phòng, hắn tựa như học sinh nhỏ co quắp đứng ở 1 bên, giống như đã quên đây là phòng của mình.
Hắn cư nhiên ngã cho Nguyên Chính 1 ly trà, từ điểm này nói lên cách đối nhân xử thế của hắn ít nhất so với trước kia đã có phần dạn hơn nhiều. Nhưng là Nguyên Chính nhìn kia nước trà màu vàng vẩn đục cùng vài lá trà nổi lơ lửng, chính là có lệ cầm trong tay, cũng không tính toán sẽ uống. Ngồi xuống ghế sofa - nơi duy nhất có khả năng tọa trong gian phòng chật hẹp, hắn quyết định tốc chiến tốc thắng hoàn thành mục đích của việc này, vì thế giả bộ ngữ khí quan tâm bắt đầu điều tra:
“Gia Dục, mấy năm nay ngươi có khỏe không?”
Những lời này, kì thực đã biết rõ, chỉ cần vừa thấy này căn phòng hôn ám cùng nhà trọ rẻ tiền, có thể biết tình trạng cuộc sống của Dung Gia Dục như thế nào.
“Tốt lắm…công tác tốt lắm, các cũng đều thực vĩ đại” (sơ ry, ta cũng chả hiểu nó nói rỳ…!)
Dung Gia Dục đi đến bên giường chậm rãi ngồi xuống. Hắn hiển nhiên vẫn thực khẩn trương, mí mắt buông xuống, luôn không dám nhìn thẳng vào Nguyên Chính, 2 tay nắm cùng 1 chỗ cũng phát run. Hắn vẫn giống như năm đó không hề đề phòng, hoàn toàn không ý thức được mục đích thực sự mà Nguyên Chính tới.
Nguyên Chính nhìn thấy kia gương mặt gầy tái nhợt. Nhìn kỹ, mới phát hiện ngũ quan Gia Dục vẫn thực tinh xảo dễ nhìn, chính là vẻ ngoài của hắn thực sự rất lôi thôi, kia kiện áo lông màu xám rộng thùng thình, mặc trên người hắn có chút buồn cười, cái quần dài rộng cơ hồ nhìn không ra chân hình, càng làm cho hắn nhìn có vẻ gầy yếu.
Nguyên Chính không khỏi hồi tưởng năm đó 2 chân tinh tế giấu dưới quần dài, tuy rằng gầy yếu, khi lỏa lồ vẫn có ý mê người, nếu không phải chính mình thân thủ bác hạ tầng ngụy trang bên ngoài, thật không nhận ra này ngu ngốc thế nhưng sở hữu đôi chân thon dài xinh đẹp vậy, đôi chân như vậy không phải sinh trên người nữ nhân thì thật lãng phí, (sinh trên người nữ nhân mới là lãng phí Nguyên Chính ca ca ( = 3 = ) ), kia xử nam bình thường chưa qua nhân sự tản mác ra hơi thở thanh mát, kia nhân do đau đớn và sợ hãi mà theo bản năng sinh ra vặn vẹo giãy dụa, nguyên bản đều là dấu hiệu của 1 thiếu niên thuần khiết không tì vết, lại cố tình dễ dàng làm cho Nguyên Chính kéo xuống mặt nạ chỉnh tề, bùng nổ thú tính nguyên thủy. Tại cái kia ban đêm kì diệu hắn có thể muốn làm gì thì làm, Nguyên Chính ác ý vuốt ve 2 chân mềm mại của thiếu niên ngây ngô, giống như đánh mất thần trí không thể khống chế lần lượt đánh sâu vào thân thể nam nhân gầy yếu, đồng thời lại thập phần bình tĩnh xem kĩ chính mình, thậm chí lần đầu phát hiện bản tính ẩn sâu của chính mình mà cảm thấy tò mò hưng phấn…
Khi đó ánh sáng trong phòng tựa như hiện tại hôn ám…
Dung Gia Dục sợ run cả người, hiển nhiên cảm nhận được Nguyên Chính đối hắn không có hảo ý nhìn chăm chú. Hắn khẩn trương đứng lên, ánh mắt vẫn không có điểm dừng trên mặt đất đảo quanh, đầu thủy chung không dám nâng lên.
Trong phòng đột nhiên im lặng đến khó thở, Nguyên Chính có thể rõ ràng nghe được thanh âm răng nanh của Gia Dục đánh vào nhau ( Nguyên Chính ca ca là quái vật ( = 3 = ) ), kia e ngại đã muốn thực rõ ràng làm hắn nhớ lại 1 cảm giác quen thuộc đã quên đi lâu thật lâu.
Đó là kích thích khoái cảm tùy ý thi ngược cùng dục vọng chinh phục, khống chế người khác.

1 nhận xét:

  1. Su to cua may dey, ko can thac mac tao la dua nao dau!"...han thuy ching ko dam nganh dau..."=> thuy chung.
    "đôi chân như vậy không phải sinh trên người nữ nhân thì thật lãng phí, (sinh trên người nữ nhân mới là lãng phí Nguyên Chính ca ca ( = 3 = ) )": CHUAN KHONG CAN CHINH!!!!!!
    Thang cong thiet na thu tinh ma! Nguoi ta da an mac loi thoi,co tinh che giau ve dep cua minh ma van khong thoat khoi mat cua anh!
    .......Anh tinh mat day!!!
    Hy vong (vai) chuong sau se co H xem!Ehehehe!
    Thanks may vi da cham chi trans va edit! Ngay lanh nhe!!=)

    Trả lờiXóa

cơm mền...!