Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

bài thánh ca thứ 7: ...đơn giản là ta yêu ngươi...!


Bài thánh ca thứ 7: …đơn giản là ta yêu ngươi…!

…Fuze, ngươi đừng có cả ngày trưng ra bộ mặt khiếm biển (khiếm biển = muốn ăn đập) như vậy!
…Ách, công chúa, đằng kia có 1 con chim bị thương thì phải.
…Ta nuôi nó đi Fuze!!!
…Fuze, ta mặc bộ này đẹp không? Phu quân a…~~~
…Fuze, ta đi ma yến đi!
…Fuze, ngủ với ta đi!
…Fuze, thân thân!
Đầu ta đau quá!
Khuôn mặt đó thực thân quen, kẻ mà ta một lòng trốn tránh rồi đến phút cuối cùng mới nhận ra…kì thực là sợ hãi cùng luyến tiếc.

Rose…Ngươi sao?
…Ngươi xảy ra chuyện gì vậy! Khoan đã Rose! Ngươi không được chết!
Máu! Máu ở đâu ra vậy! Đừng Rose, đừng làm ta sợ.
Ký ức chợt ùa về như làn sóng dữ…
…Fuze, bàn tay này của ngươi đã nhuốm đầy máu rồi…!
Là ta đã giết Rose, còn có, Sand, còn có…
…Đừng, làm ơn, buông ta ra! Rose, ngươi đừng đi, làm ơn.
- ROSE!!! – Ta giật mình bừng tỉnh, tay nắm lấy khoảng không trước mắt. Tất cả những gì ta nắm được, chỉ là không khí…
- ROSE! SAND! CÁC NGƯƠI ĐÂU RỒI? – Ta bật người ngồi dậy, đứng lên, cuống cuồng tìm kiếm xung quanh, các ngươi không thể có chuyện gì, làm ơn có ai đó nói cho ta tất cả chỉ là một giấc mơ thôi được không.
- Fuze! Ngươi sao vậy!? – Vừa lúc đó, Sand đi vào, khay nước trên tay bị hắn đặt đại trên một cái bàn gần cửa, chạy đến đỡ lấy ta.
- Sand! Ngươi còn sống! Thực tốt quá! Ngươi còn sống! – Ta gần như òa khóc – Rose đâu rồi, nàng sao rồi? Tất cả đều không có việc gì đúng không? Tất cả chỉ là mơ thôi đúng không? Nói đi! Nói đi! Ta van ngươi…làm ơn cho ta biết tất cả chỉ là mơ thôi Sand… - Ta như một tên điên túm lấy áo Sand, gào thét với hắn, rồi cuối cùng gần như quỵ xuống đất, Sand đỡ ta dậy, nhìn ta với ánh mắt ôn nhu, vuốt vuốt tóc ta.
- Bình tĩnh lại đi Fuze, ngươi như vậy Sand và Rose sẽ đau lòng lắm. Rose hắn không sao, hắn không có việc gì, bọn ta da dày thịt cứng như vậy, chỉ bị đánh chút cũng không sao đâu! – Sand cười, chưa bao giờ ta thấy Sand tính tình trẻ con lại dịu dàng như vậy, thực đẹp, thực chói mắt.
- Vậy…nàng đâu rồi?…
- Hắn phải về địa phủ có chút chuyện, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Sand sẽ chăm sóc cho ngươi… - Sand nâng ta đến bên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, rồi xoay người đi lấy nước - …a…Sand quên nói với ngươi, Rose thực ra tên là Shady, còn có…hắn là nam!
Đầu ta nổ “Bùm!” một phát, đang còn lơ mơ chưa tỉnh thì Sand bồi thêm 1 câu:
- Hắn thực lòng yêu ngươi nha, còn có Sand vừa gặp ngươi đã nhất kiến chung tình! – Hắn cười cười, quay lại, tay cầm ly nước, nhìn ta với ánh mắt phong tình vạn chủng, làm ta suýt chút là chết ngạt luôn.
- Ách…này… - Ta có chút bối rối cúi đầu, định đưa tay đón lấy ly nước, ngẩng đầu đã thấy Sand uống cạn ly nước không còn 1 giọt, sau đó nâng cằm ta lên, trực tiếp tiến lại gần.
…H…hôn…hắn cư nhiên hôn ta! Đạn pháo bắt đầu oanh tạc trong đầu ta, đùng đùng đoàng đoàng làm ta váng cả đầu.
- Sand! Ngươi thừa dịp ta đi vắng ăn đậu hủ hắn!!! – Đột nhiên có giọng nói có phần quen thuộc vang lên, một thân ảnh bạch sắc nhẹ nhàng lướt vào cửa, nhẹ nhàng lau đi vệt nước còn đọng lại trên khóe miệng ta, cười một cái, lộ ra hàm ra trắng sáng như xài kem đánh răng P/S.
Chờ chút, ta lục trong trí nhớ ra khuôn mặt của tên gác cổng thiên đàng nhẫn tâm kia, copy, quay lại, paste.
Tên kia cười cười, đuôi mắt dài nheo lại như hồ ly:
- Hắc hắc, tiểu mỹ nhân, còn nhớ gia không?
“Đùng!” đầu ta nổ 1 tiếng, tựa như bom nguyên tử.
- Đừng đùa nữa Light, Thượng Đế đã đến chưa? Các ngươi còn chưa điều tra ra thân thế của hắn sao? – Sand vung tay đẩy mặt tên hồ ly kia qua 1 bên, tay còn lại vuốt vuốt lưng ta giúp ta thuận khí.
Bất quá, 2 chữ “thân thế” này làm cho tim ta nhất thời thắt lại 1 cái đau nhói, ta vội vàng đứng dậy, lùi xa khỏi 2 người kia, tận lực bảo trì khoảng cách:
- Đừng, đừng lại gần ta! Ta không muốn lại làm ai bị thương!
- Fuze! Không phải Sand đã nói không sao rồi sao – Sand cười khổ, nhẹ nhàng tiến tới, đổi lại ta từng bước lùi càng xa rồi “Bùm!” 1 tiếng quỳ dưới đất.
- Ngươi đừng qua đây! Làm ơn, làm ơn nhốt ta lại, trói ta lại! Sao cũng được! Ta căn bản không phải người! Ta không muốn lại có thêm ai vì ta mà bị thương nữa!!!
Sand lộ ra bộ dáng bi thương, đến cả tên thiên thần kia mi tâm cũng hơi nheo lại.
 - Fuze, ngươi căn bản không thể làm ai bị thương lúc này! – Light đứng lên, rồi đột nhiên phóng đến, chụp lấy cổ tay ta, gắt gao giữ lấy giống như sợ ta chạy mất. Rồi đưa tay, trùm lên mu bàn tay ta, lưu lại trên đó một cái ấn phát ra thanh quang.
- Đây là phong ấn – Light nhìn cái mặt ngố của ta trả lời luôn – Là phong ấn sức mạnh của ngươi, tuy rất dễ giải, nhưng là không có người khác giải giúp thì có là Thượng Đế cũng miễn bàn! – Ngưng một chút, hắn nói thêm – Có nó ngươi có thể tự tin ngươi là người bình thường, hoàn toàn bình thường!
Ta ngẩn ngơ nhìn cái ấn hồi lâu, tay vô thức vòng ra sau lưng, sờ sờ nơi bả vai.
…Wind vẫn ở đó!
Ta căn bản không nhớ mình biết Wind lúc nào, cũng không nhớ vì sao đánh mất hắn, chỉ biết hắn rất quen thuộc, rất thân thuộc với ta, giống như người thân trong gia đình.
Tay ta bỗng lạnh đi, tâm ta nguội lạnh, phong ấn này thì là gì, Wind muốn ta đi không phải sao…?
Bỗng có cái gì đó ấm áp, chạm lên mặt ta, vuốt ve, là bàn tay của Light…
- Ngươi đừng lo lắng, chỉ cần ta và Sand còn ở đây, sẽ không để ngươi chịu thương tổn. – Nụ cười của hắn, của Sand, thực ấm áp.
Vậy là, ta ở lại với bọn hắn…
Một ngày, lại một ngày, trôi qua như 1 quy luật, ta giống như cỗ máy tuân theo quy luật đó, cả ngày nơm nớp lo sợ.
Mãi cho đến khi Sand không thể chịu đựng được nữa!
- Fuze! Sand hỏi ngươi, có Sand ở đây, có cái gì đáng lo chứ hả? Sand sẽ bảo vệ ngươi! – Sand hùng hồn tuyên bố, bộ dáng của Vương Tử Satan y chang đứa con nít phát thệ bảo vệ đứa bạn nối khố của nó.
Tự nhiên ta thấy hắn thực dễ thương…ừhm…còn có, đẹp trai!
Không tự chủ được, cười to 1 cái, đưa tay nhéo má hắn.
Tim Sand tự nhiên hẫng 1 nhịp, như lang sói nhào qua ôm lấy ta.
Lúc này đây, đại ca Light nhanh chóng phi qua, lôi con sói đang quẫy đuôi liên tục ra khỏi người ta. Hắn trừ bỏ những lúc gian xảo như hồ ly, rồi ngông cuồng, thì còn lại chính là ôn nhu, lúc cần thiết sẽ trầm ổn, bình tĩnh hơn ai hết.
Trên hết, lúc ta hỏi hắn ngươi có tạp niệm không?
Hắn nói: “Ngươi đừng tự tin quá, chả ai có khả năng làm ta yêu trong vòng 1 tháng, rồi có khả năng làm ta yêu quá 1 tháng.”
Vậy nên ta tin tưởng ở lại đây với hắn.
Sáng hôm sau, ta còn chưa kịp rời giường, 2 tên quỷ kia đã nhào vào phòng, dứt khoát lôi ta dậy.
- Fuze! Dậy đi! Chúng ta đi chơi!!! – Sand cười ngoác cả miệng, làm cho ta sợ rằng khóe miệng hắn sắp rách đến nơi.
- Đi đâu chứ…? – Ta còn chưa tỉnh ngủ hắn, ngáp ngáp mấy cái, uể oải hỏi lại.
- Đi…a…cái mà người trần các ngươi gọi là cái gì…a picnic! – Lúc này là Light trả lời, đồng thời lôi từ sau lưng ra một cái giỏ picnic bự chảng toàn là đồ ăn.
Sau đó, ta còn chưa kịp hiểu gì đã bị bọn hắn lôi dậy, quẳng vào WC, rồi quẳng cho 1 bộ đồ mới…màu trắng xanh, kiểu cách gì đó, rồi thẳng tắp ném lên xe.
Là xe kì lân (Ách, hình ảnh quen thuộc, ngựa 1 sừng có cánh!!!) kéo! Ta có cảm giác giống như đang sống trong chuyện cổ tích.
Cái xe bay vòng vèo 1 hồi thì đáp xuống trên một ngọn đồi xanh bao la, có duy nhất 1 gốc cây đại thụ. Xa xa là đồng hoa bát ngát.
Cảnh thực đẹp, làn gió mát mơn trớn mái tóc do lâu không cắt mà có hơi dài của ta, vuốt ve làn da ta, thổi vài cánh hoa xoay tít trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Ta vươn tay đón lấy 1 cánh hoa đang nhẹ nhàng rơi, nở 1 nụ cười, tạm quên tất cả đi.
Bên kia, có 2 kẻ đang si ngốc ngắm cảnh đẹp mà quên luôn trời đất.
Gió thổi cánh hoa bay phấp phới, mỹ nhân vươn tay đón lấy cánh hoa, miệng vẽ nên nụ cười dịu dàng, mái tóc tung bay trong gió, ánh mắt lấp lánh trong veo như dòng nước mát. Cộng thêm cái background lung linh lung linh.
Nước miếng chảy…! =.=!
- Các ngươi kinh dị quá! Lau đi! – Ta đầu đầy hắc tuyến nhìn 2 con lang vẫy đuôi nhiễu nước miếng bên kia, 1 trận cảm khái. Thiên a! Vì cái gì để con gặp 1 lũ BT.
- Ngươi thực đẹp đó Fuze!!! – Sand vẫy vẫy đuôi sói, lau lau nước miếng, nhào qua ôm eo ta, chu mỏ - Lại đây cho Sand thân thân 1 cái nà!!! – Bộ dạng y hệt dâm tặc sàm sỡ lương nhân.
Light ngược lại lau lau nước miếng, khụ mấy tiếng, chỉnh trang lại bản thân, làm bộ dạng thanh cao không thèm để ý tới tiếp tục trải khăn ăn, dọn đồ ăn.
Ta phủi phủi tên Sand, xoay người ngắm cảnh thêm 1 chút, rồi mắt giựt giựt nhìn Light đang vật lộn với đống đồ ăn, hảo tâm qua giúp hắn 1 tay.
Nhưng khi ta vừa chạm tay vào cái giỏ, Light cũng xoay mặt sang, vừa vặn làm cho chóp mũi 2 người tiếp xúc thân mật.
Ta đơn giản né sang 1 bên, tiếp tục làm việc, còn Light nhanh chóng lùi xa 8 thước.
Sand nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu cười, nhẹ nhàng tiến đến sau lưng hắn:
- Light…đó là lão bà của ta với Shady nha…ngươi đang chảy máu mũi kía!
Light lập tức giật mình, đưa tay lên mũi sờ sờ, mới nhận ra mình cư nhiên bị tên kia dắt mũi. Mặt đen như đáy nồi.
- Ta nói, cứ đà này, chưa đến 1 tháng ngươi đã bị hắn dẫn mất hồn rồi! – Sand ngửa mặt lên trời cười sảng khoái mấy tiếng – Ngươi yên tâm, từ lúc Duyên Phận Đế nói, ta đã chuẩn bị tinh thần ngoạn 4 some (khụ, 4p) rồi, không sao, không sao! – Nói xong đắc ý phủi mông chạy lại chỗ cái thảm ăn.
Light 1 bên đầu đầy hắc tuyến.
Ăn no, 2 tên điên kia bắt đầu bày trò mới…
- Hey…câu cá hông? – Sand cười cười, tay vung vẩy cần câu không biết moi từ xó nào ra, tay còn lại hướng về phía ta cùng Light, giơ ngón trỏ, ngoắc ngoắc ngoắc.
- Các ngươi đi đi…ta mệt. – Ta hướng bọn hắn vẫy vẫy tay, bản thân nằm xuống thảm, nhắm mắt lại, chuẩn bị đi uống trà với cụ Mác.
Một lúc sau đó…
- Đồ ma quỷ kia! Chết đi!
Trong lúc ta đang say giấc nồng thì một tiếng gào của ai đó làm ta thức giấc, sau đó là 1 trận mưa đá rào rào bay xuống đầu ta.
Một bầy nhóc?
- Tại sao ngươi giết cha ta!??
- Trả cha ta lại đây! Đổ quỷ dữ!!!
- Sát nhân!!!
Ách…này…
Ta sững sờ, đứng im tại chỗ, mặc cho đá tới tấp ném về phía ta.
- Đồ sát nhân, trả mạng đi!!!
Ta ngẩng mạnh đầu, nhìn ngọn giáo dài đang thẳng tắp lao về phía mình, được…coi như bồi thường cho bọn chúng 1 chút đi.
Xoẹt!!!
Máu nóng bắn đầy mặt ta, 1 cơn đau đột ngột đánh úp lại làm ta choáng váng, ngọn giáo trắng tinh khiết đâm xuyên qua tim ta, mạnh mẽ xuyên thủng lưng ta vươn lên trời. Ta gục xuống, mịe nó, đau kinh khủng!!!
- FUZE!!!
Ta mở 1 mắt, nhìn thấy Sand đang lao về hướng ta, ¢ố gắng nở 1 nụ cười méo mó:
- Ta…không sao…!
Thằng nhóc vừa đâm ta vẫn còn đứng run rẩy đằng đó, nhìn ta giống như đang hỏi, ngươi vì sao không tránh.
Ta vươn tay, cắn chặt răng, nắm lấy ngọn giáo, rút mạnh ra khỏi cơ thể, máu cũng theo đó mà đổ ra như suối.
Ném giáo qua 1 bên, ta vươn tay, cố gắng vuốt mặt thằng nhóc, tạo ra bộ dáng như mấy anh hùng trong truyện tranh…lúc hấp hối, cười nói:
- Ta xin lỗi… - Rồi bất tỉnh.
Ta tỉnh lại trong một cái lồng sắt, trên đầu treo biển “súc vật”.
Mọi người đi qua đi lại, chi trỏ, cười đùa, khinh bỉ, ném đá vào người ta.
Ta nhìn thấy cô bé mà ta đã từng thích (mụ chằn đầu truyện ấy, có ai còn nhớ hok?) khoác tay ai đó, cười và ném cho ta 1 ánh mắt ghê tởm:
- Nè, đồ súc vật, nhìn thấy chưa, đây mới là bạn trai của ta, loại súc vật như ngươi đừng có mơ trèo cao nữa, thực là ghê tởm mà! – Rồi cô ta bỏ đi.
Sau đó là Sand, Shady…
- Đồ súc vật, đừng bám theo bọn ta nữa, ngươi căn bản không xứng với bọn ta!
…Nhưng các người nói các người yêu ta…
- Quên đi, thực tởm, ngươi đừng ảo tưởng nữa, loại súc vật như ngươi có gì đáng để ta yêu!
Khoan đã đừng đi! Đừng mà!
Light! Có phải ngươi đó không? Làm ơn cứu ta với!
- Thực đáng khinh, đồ súc vật như ngươi cũng dám gọi tên ta?
Ta sững sờ đứng đó, trước mắt tối sầm lại, bên tai văng vẳng hàng ngàn hàng vạn lời nói.
- Đồ quỷ dữ!
- Súc vật!
- Thực đáng kinh tởm!!!
- …
- Im đi!
- Đừng nói nữa!
- ĐỪNG NÓI NỮA! – Ta mở to mắt, hét lớn, lập tức nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Sand.
- Ngươi sao vậy? Gặp ác mộng sao?
- Ah…ừ… - Ta vuốt tóc, giật mình phát hiện trán đầy mồ hôi, tinh thần ta vẫn còn khủng hoảng.
Ta quay lại, nắm áo Sand:
- Sand, ngươi nói ngươi yêu ta? Thực không?
- Thực a…!
- Vì sao?
- Không biết…đơn giản là…ta yêu ngươi!

2 nhận xét:

  1. bạn Sand đáng yêu quá a!
    nàng a, cúi cùng thì cho 1 vọ 1 ck nha nhaaa~~ nàng *ôm ôm*
    Thanks nàng vì chap mới nha ^^

    Trả lờiXóa
  2. *ôm ôm lại* Ách...sơ ry nàng...nhưng mà ta đã viết hoàn rầu, không sửa được...nếu sửa phải sửa cả cốt truyện cơ...thành ra...chấp nhận số phận thou tềnh iu ơi...T.T

    Trả lờiXóa

cơm mền...!