Bài thánh ca thứ nhất: Ta là thần xui xẻo!!!
Trên sân thượng trường trung học cấp
3…
- Cái gì? Cậu nói cái gì? Có thể nói lại lần
nữa không? Ta không nghe rõ!!! – Một nữ sinh xoay người, đối cái nam sinh phía
sau nghi hoặc hỏi.
Người nam sinh ấy cúi đầu, cặp mắt to
sáng giấu dưới cặp kiếng dày ánh lên vài tia ngượng ngùng:
- Ta nói là…ta thực thích cậu!
Nữ sinh kia thế nhưng hét thảm 1
tiếng, lấy tay che lại trán, lảo đảo mấy vòng rồi rống vào mặt nam sinh:
- LUX FUZE! CẬU ĐIÊN RỒI!!! CẬU CÓ
TỈNH TÁO HAY KHÔNG HẢ? VỪA XẤU, QUÊ MÙA, VỪA NGHÈO KIẾT XÁC! CẬU CÓ TƯ CÁCH GÌ
LÀM QUEN VỚI TÔI HẢ? BIẾN! LÀM ƠN BIẾN ĐI CHO KHUẤT MẮT TÔI!
Sau đó, nữ sinh kia rất không khách khí đánh bay hộp quà nhỏ màu hồng trên tay nam sinh rồi quay lưng, bỏ lại y ngơ ngác nhìn theo, mãi sau mới cúi đầu cười khổ 1 tiếng, nhặt lại món quà rồi ngồi bệt xuống đất.
Hả!? Các người hỏi ta tên nam sinh
xui xẻo đáng thương đó là ai?
Khụ…thực ra thì…đó là ta đó.
Nhưng mà không sao, thực ra ta đã
biết trước kết quả rồi, cũng không đến nỗi đau lòng lắm.
Hà hà, từ nhỏ đến lớn, cuộc đời ta
chẳng có gì suôn sẻ cả, mãi rồi cũng quen thôi.
Từ lúc còn nhỏ xíu, ba mẹ ta đã mất
sớm, tài sản gia đình thì bị lũ họ hàng chó má thâu sạch, ta bị tống vào trại
mồ côi. Rồi chả biết lão trưởng viện nghĩ thế nào mà lại đặt cho ta cái tên
nghe sặc mùi thuốc súng, Lux Fuze (Fuze có nghĩa là đầu
nổ!!! _ _!). Rồi cũng từ đó, ta được người đời ưu ái tặng cho biệt danh:
THẦN XUI XẺO!!!
Diễn tả thế nào nhỉ…ờhm…hôm trước ta
có đọc 1 cuốn sách tên là “Những con số trung bình thú vị của loài người”, hôm
nay xin mạn phép sửa lại là “Những con số trung bình thú vị của ta”…
Trung bình 1 năm học, ta sẽ đi trễ
chừng 190-230 ngày, bị phạt chừng vài trăm lần vì đủ mọi tội trạng các loại. Bị
đánh, bị trêu chọc, thậm chí bị nhầm là “lính mới” vài trăm lần nữa (biết làm
sao được, ta vốn “mi nhon” mà). Nói chung, trường học chính là “địa ngục trần
gian của ta”.
Về chuyện tình duyên thì…ừhm…trung
bình cứ 10 lần tỏ tình thì hết 8 lần là bị từ chối thẳng, còn 2 lần còn lại đa
phần là đem ta ra làm trò đùa cho thiên hạ.
Tiền bạc, tài sản thì khỏi phải nói,
muốn mua món quà hôm nay để tặng cho cô nữ sinh kia, ta đã phải để dành mất 3
tháng đấy a!~
Nhiêu đó chắc là đã đủ để nói lên
cuộc đời ta rồi nhỉ! Nhưng mà, thực ra đôi khi ta vẫn cảm thấy ta thực may mắn
và hạnh phúc. Tại sao ư? Bởi vì ta có tay chân lành lặn và quan trọng là…ta vẫn
sống!!! Sống qua bao nhiêu tai nạn khủng khiếp!
NHƯNG…!
Tất nhiên chỉ là đôi khi thôi, vì
thường thì ngay sau đó ta nhận ra, việc ta còn sống cũng chỉ là một phần trong
cái “cuộc sống khủng khiếp” của ta thôi!
LÀ BỞI VÌ TA MUỐN CHẾT, NÊN “ỔNG”
KHÔNG CHO TA CHẾT!!!
Lúc này, ta chỉ muốn ngửa mặt lên
trời mà rống:
- TRỜI ƠI! SAO KHÔNG CHO TA CHẾT?!!!
TA MUỐN CHẾT!!! (-' v '-) (huynh ý đã làm rầu đéy!!!)
Và “OÀNH!!!” một tiếng, ta bỗng cảm
thấy xung quanh tối đen như mực.
OMGS ^^ bó tay anh nha , mắc cười wa ahh
Trả lờiXóamà nàng không có xài wordpress ak ?
chưa xài được, có gì chuyển nhà sau, thanks nàng đã comt nhá...*bay lại ôm hun*
Trả lờiXóa