Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

Chương 2: Tức giận.


Chương 2: Tức giận.

Bang!
Cửa phòng ngủ bị đại lực đá văng ra, cùng với 1 tiếng nổ lớn, thân ảnh Tạp Tây 1 thân hắc y thon dài xuất hiện trước cửa.
Ni Lạp ngẩng đầu, hắn tinh tường nhìn thấy nồng đậm tức giận tràn ngập trong ánh mắt màu vàng của Tạp Tây, Ni Lạp cũng không có trốn tránh, trấn định tự nhiên dựa vào bên giường, lẳng lặng nhìn cặp mắt lửa giận ngút trời của nam nhân.

“Sao vậy? Thấy ta sợ hãi?” Tạp Tây đột nhiên thu hồi lửa giận, ngược lại lấy ánh mắt cười nhạo đảo qua 2 má lãnh ngạo của đối phương, khinh miểu nói: “Dược lực ngươi đối ta hạ đã muốn thối lui 1 nửa, tuy rằng lực lượng của ta chỉ khôi phục 10%, nếu hiện tại ta nghĩ muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta.” Hắn thân thủ miễn cưỡng huy động y bào, không chút để ý tới gần Ni Lạp.
Ni Lạp không đổi sắc nhìn thẳng vào Tạp Tây, hắn rõ ràng ý thức được tình cảnh của chính mình giờ này khắc này, giống như hắn đã sớm biết sẽ như vậy, nên đến cuối cùng đều phải đến, chính là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
“Tạp Tây…”
“Không chuẩn gọi tên ta, ngươi không xứng!” Tạp Tây phẫn nộ đánh gãy lời nói Ni Lạp, song mâu màu vàng của hắn tràn ngập hận ý.
Hắn nhăn mày nhìn Tạp Tây, chậm rãi nói: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng là ngươi không thể…”
Ba! Ni Lạp còn chưa có nói xong, lại đột nhiên vang lên thanh thúy 1 cái tát, Tạp Tây hung hăng quăng 1 cái tát, không chút lưu tình. Ni Lạp bị đánh cho quay đầu đi, khóe miệng thản nhiên tràn ra tơ máu. (Tạp Tây ca ca, kể từ giây phút này anh đã bị liệt vào hàng những thằng công khốn nạn mà em muốn cho lên bàn thờ…)
“Ngươi! Không có tư cách giáo huấn ta, từ sau tiệc sinh nhật 6 năm trước, ngươi liền mất đi tư cách đó.” Tạp Tây chán ghét nhìn vẻ mặt đạm bạc của Ni Lạp, 5 dấu tay đỏ chói mắt trên mặt hắn chứng minh đối phương vô tình.
“Chỉ bằng tội danh này của ngươi, vũ nhục dược tề sư tối cao Liar Ni Lạp, ngươi chính là tử tội.” tính cách lãnh ngạo kia của Ni Lạp tựa hồ tới bây giờ vẫn chưa từng gặp được kẻ nào có thể khuất phục, ở trong mắt Tạp Tây chính là 1 bộ dáng lãnh ngạo không đem người khác xem vào mắt, nhưng Tạp Tây cũng không có không biết, hắn xác thực có tư cách đó.
Chính là, mỗi khi Tạp Tây nhìn thấy bộ dáng hờ hững của hắn, cùng điểm, không chút nào để ý ngữ khí…hắn đã nghĩ đánh người.
“Ngươi giết không được ta, càng thêm đừng nghĩ bắt tội ta, Ni Lạp lĩnh chủ, không nghĩ tới nhiều năm không gặp lại ngươi, suy nghĩ của ngươi lại trở nên nông cạn như thế.” Ánh mắt lãnh liệt của Tạp Tây bắn về phía hắn, vừa nói còn tiến lên vài bước bắt lấy áo hắn, ngữ khí không tốt hỏi: “Ngươi rốt cuộc đem Lạc nhốt ở đâu? Nếu ngươi hiện tại nói ra, ta sẽ tha cho ngươi cái mạng.”
“Buông tay ngươi ra.” Ánh mắt Ni Lạp trở nên lãnh liệt, khóe miệng mang theo tơ máu có vẻ yêu diễm, không ai dám nói với hắn như vậy, huống chi Tạp Tây vẫn là cháu của chính mình trên danh nghĩa.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Ni Lạp, Tạp Tây híp lại đôi tròng mắt vàng, khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, hắn chẳng những không buông tay, ngược lại trực tiếp hạ xuống thắt lưng Ni Lạp, càng thêm được 1 tấc lại muốn tiến 1 thước tiến lên, khiến cho 2 người gắt gao dán lại cùng nhau.
Ni Lạp không có phản kháng, cũng không giãy dụa, hắn lẳng lặng nhìn Tạp Tây, bề ngoài bình tĩnh hiện lên vài tia bối rối ngoài ý muốn.
“Ta thiếu chút nữa đã quên, chuyện Ni Lạp lĩnh chủ ghét nhất…chính là người khác bính ngươi!” (bính này có rất nhiều nghĩa…ách, có thể chỉ đơn thuần là động vào, chạm vào, hay cái gì đó cao xa hơn…ta không chắc nó mang nghĩa nào (ta nghĩ là chạm thôi), nên mạn phép để nguyên xi) Tạp Tây trả thù nắm chặt thắt lưng hắn, động tác ái muội tiến đến bên tai hắn, nhiệt khí phun nơi cổ hắn, thân thể hắn nháy mắt cứng ngắc, rõ ràng cảm giác được năng lực phát hiện cao siêu của Tạp Tây, bên tai truyền đến tiếng cười ác ý.
“Ngươi tránh ra.” Cảm giác được không đúng, hắn ý đồ đẩy Tạp Tây ra, hắn cực độ chán ghét người khác chạm vào thân thể hắn, “Tạp Tây, ngươi đừng quên là ai đem ngươi dưỡng lớn như thế, ta cũng coi như là 1 nửa phụ thân của ngươi.” Hắn rất nhanh khôi phục bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn Tạp Tây, nếu là người khác vừa rồi làm như vậy với hắn, có khả năng hắn sẽ không quan tâm sống chết đắc tội người cấp kẻ đó đi chết.
“Hắc ma pháp ma thần chi diễm ngươi đã từng gặp qua chưa? Ta tin tưởng ngươi làm dược tề sư xuất sắc nhất Liar, hẳn là biết ma thần chi diễm lợi hại.” Tạp Tây giống như căn bản không có nghe lời hắn nói, không chút để ý tiến đến trước mắt hắn, đôi song mâu màu vàng lạnh như băng chìm ngập lửa giận hỗn loạn.
“Ngươi đến tột cùng là nghĩ cái gì? Ta mang ngươi trở về cũng không phải để ngươi giết ta, cho dù ngươi hiện ta có hắc ma pháp lực cực mạnh nhưng ngươi cũng giết không được ta.” Hắn trong lòng chấn động, mặt không đổi sắc nhìn Tạp Tây sắc mặt đại biến.
“Ni Lạp. ta đi Áo Ba Lạp 2 năm, lần này trở về là muốn mang Lạc đi, tuy rằng không biết mục đích ngươi bắt ta trở về, nhưng là ta nghĩ, ngươi cũng có thể rõ ràng nhận thức, ngươi không quản ta được.” cánh tay thon dài hữu lực của Tạp Tây buông thắt lưng Ni Lạp ra, lập tức dấy lên 1 cỗ hỏa diễm màu đen.
“Ngươi…” Sắc mặt bình tĩnh của Ni Lạp có điều biến hóa, hắn kinh ngạc nhìn hỏa diễm ám sắc trong tay Tạp Tây, hắc ma pháp của y xem ra đã muốn đạt đến cảnh giới rất cao, chính mình có lẽ đã không thể ngăn cản được công kích của hắn.
Tạp Tây tắt hỏa diễm trong tay, thẳng tắp choàng qua bả vai Ni Lạp, đi đến bên bàn Ni Lạp ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong phòng nháy mắt giảm xuống.
Tử khí yên tĩnh lan tràn tứ phía……
Ni Lạp lăng lăng đứng tại chỗ, không thể tưởng tượng được bé ngoan năm đó ngàn y trăm thuận, giờ khắc này cũng dám lấy khẩu khí khinh bỉ, cùng y đối đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!