Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

I am


I am...
I Am...
Title: I am
Author: SkyGem
Rating: K+ (nhân vật chết) – Bi kịch / Tsunayoshi Sawada
…Cực hay, nhưng cực buồn, mem nào không muốn nhìn thấy Tsuke-kun chết thì tốt nhất đừng đọc (T.T)…
Nó đã bắt đầu như 1 ngày bình thường.
Con trai của cô đã vội vã đi học, la hét rằng cậu sẽ đến muộn.
Nana đã chỉ cười và tiếp tục ngày của mình, dọn dẹp nhà cửa trước khi ra ngoài để đến cửa hàng tạp hóa.
Sau khi đặt các túi trên bàn, quý bà Sawada đã chuẩn bị cất chúng đi trước khi cô nhận thấy màn hình điện thoại nhấp nháy, báo hiệu có tin nhắn thoại mới.
Lông mày của cô nâng cao 1 chút khi cô tự hỏi đó là từ ai, cô bắt đầu kiểm tra nó.
Không bao lâu, một giọng nói tự động vang lên trong nhà bếp:
“Đây là trường trung học Namimori, chúng tôi gọi để thông báo cho phụ huynh hoặc người giám hộ của Sawada Tsunayoshi rằng học viên nói trên đã đăng kí nghỉ học sớm vào ngày XX vì lý do y tế, Cảm ơn bạn. Tạm biệt.”
Buông 1 tiếng thở dài, Nana lắc đầu.
“Thằng bé đã làm gì?” Cô tự hỏi nhẹ nhàng, và yên tĩnh bước vào phòng con trai, sẵn sàng tra hỏi cậu bé.
Và khi cô bước vào phòng, người phụ nữ đã ngạc nhiên khi không nhìn thấy con trai mình, và phòng của cậu sạch sẽ lung linh, hoàn toàn đối lập với ngày thường.
Chăn được gấp ngay ngắn trên giường, quần áo được gấp gọn gàng và xếp vào ngăn tủ, quần áo bẩn được đặt vào sọt, video trò chơi của cậu được cất gọn gàng, tất cả rác đã được nhặt.
Thậm chí cả sách giáo khoa của Tsuna được xếp chồng lên nhau gọn gàng trên bàn học ít khi được sử dụng của cậu.
Với một chút ngạc nhiên về sự thay đổi, Nana quay lại để kiểm tra toàn bộ ngôi nhà để tìm con trai của mình.
Và khi cô đi ngang cửa phòng tắm, cô đã nhận thấy có gì đó kì lạ. Và khi cô đẩy cánh cửa phòng tắm, cô đã bị sốc trước những gi xảy ra trước mắt cô.
Nó cảm thấy như thể cô chỉ ngồi trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào cơ thể xanh xao nhợt nhạt của con trai yên nghỉ trong bồn tắm, đôi mắt cô không thể di chuyển lấy 1 inch từ cổ tay đẫm máu của cậu bé.

Một trong những người hàng xóm đã nghe thấy tiếng thét của cô, và không hơn năm phút sau, người phụ nữ nhà kế bên đã gõ cửa ầm ĩ, gọi Nana và hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra.
Khi cô ấy không trả lời, người phụ nữ đã cố gắng đẩy cửa, và khi nó bật ra 1 cách dễ dàng cho phép cô vào trong, cô bước lên cầu thang, tìm kiếm cô bạn của cô.
Người phụ nữ đã phải bóp nghẹt hơi thở hổn hển giật mình khi nhìn thấy những gì đã mang lại phản ứng của người phụ nữ vui vẻ, và nhanh chóng nâng cô dậy, mang cô vào phòng ngủ gần nhất, đặt cô ngồi trên giường trước khi gọi cảnh sát.
Khi cảnh sát đến vào 20’ sau, Sawada Nana vẫn còn ngồi trong phòng ngủ của con trai, khóc hết nước mắt khi đôi mắt cô nhìn vào khoảng không trước mặt, không có gì ngoài vài tiếng rên phát ra từ cô ấy.
Người hàng xóm lo lắng đã cố gắng nói chuyện với cô ấy, để làm gì đó, và cô trông nhẹ nhõm khi một trong câc nhân viên cảnh sát tiếp cận họ, nói với cô rằng anh sẽ chăm sóc phần còn lại.
Nhưng Nana đã cứ nhìn chằm chằm về phía trước, hoàn toàn không đáp lại thế giới xung quanh giống như cô đã chết từ trong sâu trong tim mình, cố gắng bảo vệ mình trước những điều đã xảy ra với con trai mình.
Cô là người mẹ đau buồn, người mẹ không may với nhiệm vụ mai táng con trai của chính minh.
Iemitsu đang ở trong một cuộc hợp với Vongola Nono và một vài người khác khi ông nhận được điện thoại.
Nhìn vào biểu hiện đau khổ của Lal, Iemitsu do dự nhận điện thoại từ tay cô, tự hỏi điều gì có thể làm một Arcobaleno trông giống như thế giới đã kết thúc.
“Namimori.” Cô thì thầm khi ông nhìn cô dò hỏi, và anh đột nhiên cảm thấy bất an.
Hy vọng rằng sẽ không có gì xảy ra với Nana yêu quý hay con trai đáng yêu của mình, anh nhận điện thoại: “Moshi moshi?”
“Ông là Sawada Iemitsu?” một giọng nam nghiêm chỉnh chuyên nghiệp.
“Vâng, tôi là Iemitsu.” Ông trả lời, hơi bối rối.
“Xin chảo Sawada-san. Tôi là Morishita Takumi thuộc sở cánh sát bộ phận Namimori. Hôm nay tôi gọi để thông báo với ngài một tin không may rằng con trai 14 tuổi của ngài, Sawada Tsunayoshi, được tìm thấy đã chết một giờ trước tại nhà Sawada.”
Iemitsu không thể nghe thấy phần còn lại mà cảnh sát viên đã nói, ông đã đánh rơi điện thoại, đôi mắt mở rộng với cú sốc.
“Iemitsu?” Timoteo gọi. “Chuyện gì vậy? Điều gì đã xảy ra? “
Iemitsu đã không trả lời, chỉ đơn thuần lắc đầu trong sự hoài nghi.
Chuyện này không thể xảy ra, chết tiệt!
“Iemitsu-sama?” Oregano hỏi, lo lắng cho ông chủ của mình, người đang bắt đầu run rẩy không thể kiểm soát.
Môi ông mở hé, Iemitsu thốt lên 1 từ duy nhất mà khiến mọi người trong phòng nhin chằm chằm vào ông bị sốc.
“C-Cái gì thế?”  Tumeric hỏi từ chỗ ngồi của mình, nghĩ rằng có lẽ ông đã nghe lầm.
“C-Chết” Iemitsu lặp đi lặp lại mà không ngước nhìn lên, hoàn toàn lạc trong thế giới nhỏ bé của riêng mình và mọi người quay lại nhìn Lal cho 1 câu trả lời.
“Tsu-Tsunayoshi.” Cô trả lời bằng 1 giọng chỉ hơn thì thầm 1 chút, đôi mắt vẫn cố định trên ông chủ của cô, vẻ mặt của cô tràn đầy sự thông cảm, cô đã gặp cậu bé 1 lần, và cậu đã là chàng trai tốt bụng nhất, vui vẻ nhất, năng động nhất mà cô từng vui vì đã gặp. Thực khó tin để nói rằng anh đã ra đi.
Iemitsu hoàn toàn bỏ qua những hơi thở hổn hển của sự hoài nghi từ những người khác trong phòng, vẫn cố gắng để tự bảo vệ mình khỏi thực tế rằng con trai đáng yêu mà ông yêu thương đã ra đi mãi mãi.
“Chết…chết…chết…” Ông tiếp tục lặp đi lặp lại với chính mình, và chẳng bao lâu, không còn âm thanh nào phát ra từ ông ngoại trừ từ ông đang không ngừng lặp đi lặp lại, âm thanh đã kết thúc tất cả mọi ý nghĩa cuộc sống của ông.
Ông là người cha tội lỗi không bao giờ còn có cơ hội để tìm hiểu con trai của mình.
Yamamoto Takeshi nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống mà đã từng được sử dụng như là chỗ ngồi của kẻ mà tất cả mọi người gọi là Dame-Tsuna.
Chiếc bình hoa đứng ở đó, nhẹ nhàng tỏa sáng trong ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua ô cửa sổ mà cậu bé đã từng thường nhìn chằm chằm qua từ lớp học, với một biểu hiện mơ màng trên khuôn mặt và đôi mắt đi lang thang trên bầu trời.
Takeshi đã là 1 trong số ít những người trong trường đã đi dự tang lễ của cậu bé, và anh cũng đã là 1 trong số những người đã thực sự rơi nước mắt khi nhìn thấy thân thể trống rỗng vô hồn của cậu.
Siêu sao bóng chày đã không bao giờ nói với ai, nhưng cậu bé ở trong quan tài, cậu bé đã bị tất cả mọi người trêu chọc và bắt nạt không thương tiếc, là hình mẫu của Takeshi.
Có lẽ cậu bé khác biệt kì lạ với mọi người, nhưng trong tâm trí của Takeshi, Sawada Tsunayoshi là người xứng đáng được tôn trọng nhất.
Sawada Tsunayoshi là cậu bé luôn luôn đến trường với một nụ cười trên khuôn mặt, thậm chí là với tất cả những gi mà cậu đã phải trải qua.
Sawada Tsunayoshi là cậu bé không bao giờ để cho lũ bắt nạt hài lòng khi nhìn thấy cậu tan vỡ.
Sawada Tsunayoshi là cậu bé không bao giờ cho ra 1 lời tàn nhẫn với bất cứ ai, ngay cả những kẻ đã dày vò cậu mỗi ngày.
……Sawada Tsunayoshi là cậu bé duy nhất có thể trở thành người bạn tốt nhất ở bên cạnh Takeshi cho đến phút cuối cùng.
Anh là cơn mưa tĩnh lặng cần cuốn trôi tất cả những đau thương.
Ryohei ngồi bên cạnh em gái mình, người đã khóc hết nước mắt.
“E-Em không thể tin cậu ấy đã đi, onii-san.” Cô nức nở, vùi mặt vào chiếc áo của anh. “Nếu như em đã làm điều gì đó! Onii-san, cậu ấy luôn vui vẻ và tốt bụng, và cậu ấy mạnh mẽ. Làm cho nó có vẻ như cậu ấy không để tâm đến chuyện bị bắt nạt! Nhưng em phải biết! Em đã nên biết rằng điều đó vẫn làm tổn thương cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy cố gắng che giấu nó! Onii-san, nếu như em nói chuyện với cậu ấy…nếu như em chỉ nói với mọi người để cậu ấy yên, cậu ấy sẽ vẫn còn sống!!!!”
Ryohei chỉ ngồi im lặng, ôm chặt em gái mình trong khi cô ấy khóc.
Anh thường nhìn thấy Sawada Tsunayoshi chạy nước rút đến lớp, tuyệt vọng cố gắng để không bị trễ.
Võ sĩ quyền anh đã không bao giờ quá chú ý đến cậu bé, nhưng điều đó không có nghĩa là anh đã không buôn khi cậu ấy ra đi.
Bởi vì, theo cách nghĩ của anh, Sawada Tsunayoshi đã là 1 người khá hết mình.
Anh là mặt trời rực rỡ chiếu sáng những người không bao giờ có cơ hội tiếp cận bầu trời của anh.
Hibari Kyoya đứng trên sân thượng trường Nami-chuu, nhìn bao quát trường học của mình, đảm bảo rằng tất cả đều ổn.
Nhưng ngay cả khi tất cả mọi thứ đều ổn, tâm trạng hoàn hảo của anh vẫn hoàn toàn xấu.
Tất nhiên, anh biết mọi lúc bọn bắt nạt hành hạ động vật ăn cỏ và trừng phạt bọn chúng đúng cách bất cứ khi nào anh bắt gặp.
Nhưng không phải lúc nào bắt nạt cũng về mặt thể chất.
Kyoya biết rằng Sawada Tsunayoshi không chỉ là động vật ăn cỏ điển hình, cậu bé sẽ không bao giờ được trở thành những gì cậu bé muốn chỉ vì những tên côn đồ cảm thấy nó thú vị để đánh cậu mỗi ngày.
Đó là cách bắt nạt của những kẻ lén lút, những thủ phạm thực sự.
Đó là những kẻ đã buộc một học viên của Nami-chuu đi con đường cực đoan như thế.
Và Kyoya sẽ làm bất cứ điều gì anh có thể để đảm bảo rằng điều đó xảy ra lần nữa.
Anh là đám mây trôi tự do, không bao giờ tìm thấy vị trí của bản thân mà không có bầu trời đích thực của mình.
“Thả tao ra, thằng khốn!!!” Người thuật sĩ hét lên, đấu tranh chống lại những sợi xích.
Anh đánh bại 1 tên bảo vệ gần nhất, nhưng đã phải ngừng lại rất lâu trước khi có thể tiếp tục.
Nỗi đau đột ngột tăng lên gấp đôi khi sợi xích đâm xuyên qua cánh tay của bản thân, người thuật sĩ với mái tóc tím đã kêu lên 1 tiếng kêu đau đớn.
“Vì cái quái gi mà chúng mày không thể chỉ để tao đi?” Anh hỏi, nhìn bọn người kia với đôi mắt tan vỡ.
Người bảo vệ quay khuôn mặt băng kín của mình để đối mặt với anh, nói bằng 1 giọng khô như lá héo: “Vi phạm pháp luật đáng bị trừng phạt.”
“Tất cả những gì tao làm là trả lại lũ mafia khốn kiếp chết tiệt đó những gi chúng đã làm với tao!!!” Rokudo Mukuro rít lên giận dữ “Hay là cái công bằng giả dối của mày chỉ để bảo vệ sự thèm khát quyền lực?” Anh chế nhạo.
Không nói một lời, người bảo vệ nắm lấy đầu Mukuro, lôi anh trong tình trạng vô thức đến nhà tù nước, nơi anh sẽ sống phần còn lại của cuộc đời.
Anh là sương mù bị đánh cắp sự tự do, và không có bầu trời để giải thoát cho anh.
Một cô gái rên rỉ yếu ớt trên giường bệnh, những lời nặng nề của mẹ vẫn còn vang vọng trong tâm hồn cô.
“Vì cái quái gì mà tôi phải trả tiền để cứu một cuộc sống vô giá trị như con nhóc đó? Cứ để nó chết, để đền bù tất cả những lúc tôi đã phải chăm sóc nó.”
Những giọt nước mắt chậm rãi lăn ra khỏi đôi mắt nhắm nghiền của cô gái.
Cô sợ hãi.
Rất sợ.
Cô vẫn chỉ là 1 cô bé 13 tuổi, chết tiệt! Cô vẫn chưa muốn chết! Cô vẫn có nghĩa vụ phải hoàn thành toàn bộ cuộc sống của cô!
Tại sao?
Tại sao cô phải là người bị nạn trong vụ tai nạn đó?
Tại sao không phải là ai đó khác?
Tại sao cô không thể sống 1 cuộc sống bình thường?
Tại sao, tại sao, tại sao?
Cô là sương mù, đã chết mà không có bầu trời vươn đến 1 bàn tay hướng dẫn cô đến với gia đình mà cô ấy cần.
Một tiếng cười độc ác.
“Mày muốn trở thành boss nhà Bovino? Đừng làm tao buồn cười!”
Cậu bé bò nhỏ nhìn chằm chằm lão với đôi mắt mở rộng đẫm lệ.
“Mày chỉ là 1 sự lãng phí thời gian!
Tao đã rất tự hào khi mày được sinh ra.
Nếu tao biết mày chỉ là 1 sự thất vọng, tao sẽ không bao giờ lãng phí thời gian và tiền bạc để tôi luyện cho mày từ trước đến nay.
Biến khuất mắt tao! Nhanh lên!”
Đứa con từ từ lùi lại, đôi mắt cố định vững chắc trên sàn nhà, không để cho lão già nhìn thấy sự tổn thương trong mắt anh.
Thời điểm cậu bé Lambo Bovino đi vào phòng mình, cậu sụp đổ xuống sàn nhà, để cho tiếng nức nở mỏng manh của mình thoát ra khỏi cơ thể, ông khóc cho trái tim bé nhỏ của mình.
Mọi người ghét cậu.
Tất cả họ đều muốn cậu biến mất.
Tại sao cậu thậm chí vân còn sống?
Cậu là sét cô độc, không có bầu trời, không có 1 người anh trai để đưa cậu đến với đỉnh cao vĩ đại.
Một nụ cười mỉa mai.
“Mày đang làm gì ở đây, tạp chủng?”
Đầu bạc đã không nao núng, thậm chí không màng cho những lời lăng mạ một lời đáp.
“Có lẽ nó ở đây để cầu xin tham gia vào gia đình.” Một giọng nói khác vang lên với sự ghê tởm hiện rõ ràng.
“Những gì chúng tao cần ở một nghệ sĩ piano là ra khỏi đây và chạy về với cha của mày. Hay là lão không muốn có mày? Tao sẽ không đổ lỗi cho lão nếu lão không.”
Gầm gừ trong sự tức giận, Gokudera Hayato hỏi “Vì cái quái gì mà tao lại muốn được là 1 phần của cái gia đình thảm hại của mày?”
“Mày nói gì?” hai gã đàn ông lớn tiếng, giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt.
Bây giờ đến lượt Hayato cười khinh bỉ: “Mày đã nghe rõ những gi tao nói.”
Và anh quay lại, bước đi, tay thoáng rút một thanh thuốc nổ từ hư không và đốt nó với điếu thuốc của mình.
Ném nó ra sau lưng, đầu bạc bỏ đi 1 cách thờ ơ, hoàn toàn bỏ qua tiếng nổ lớn và những rên rỉ đi kèm sau đó.
Anh là cơn bão không bao giờ ngơi nghỉ, mãi mãi tìm kiếm bầu trời mà có lẽ anh sẽ không bao giờ tìm thấy.
Tại sao bạn làm điều đó?
Bạn thích những gì nó đem lại?
Bạn thích cách người ta tuyệt vọng cầu khẩn bạn dừng lại
Bạn có tự hào về những gi bạn làm?
Bạn có nghĩ rằng nạn nhân của bạn thấp hèn hơn bạn?
Bạn có nghĩ rằng họ không có quyền được sống?
Bạn hạnh phúc vì tôi chết?
Tôi, Sawada Tsunayoshi.
Mười bốn tuổi, người không bao giờ có cơ hội đóng góp cho xã hội.
Tôi là người bạn cùng lớp sẽ không bao giờ tốt nghiệp cùng các bạn.
Là người con trai sẽ không thể có mặt để chăm sóc cha mẹ mình lúc tuổi già.
Là người anh sẽ không bao giờ hoàn thành trách nhiệm đảm nhận vai trò của một người anh với những anh chị em của mình.
Tôi là bầu trời.
Không bao giờ có cơ hội để gây ảnh hưởng, để hiểu, để chấp nhận.
Tôi là Sawada Tsunayoshi…



3 nhận xét:

  1. Ờ bắt lỗi trước :v nhiều đoạn dịch không phù hợp :v nhất là cách xưng hô của các nhân vật :v Thí dụ điển hình là:

    “E-Em không thể tin cậu ấy đã đi, onii-san.” Cô nức nở, vùi mặt vào chiếc áo của anh. “Nếu như tôi đã làm điều gì đó! Onii-san, cậu ấy luôn vui vẻ và tốt bụng, và cậu ấy mạnh mẽ. Làm cho nó có vẻ như cậu ấy không để tâm đến chuyện bị bắt nạt! Nhưng tôi phải biết! Tôi đã nên biết rằng điều đó vẫn làm tổn thương cậu ấy, ngay cả khi cậu ấy cố gắng che giấu nó! Onii-san, nếu như tôi nói chuyện với cậu ấy…nếu như tôi chỉ nói với mọi người để cậu ấy yên, cậu ấy sẽ vẫn còn sống!!!!”

    ==> Kyoko lúc xưng em, lúc lại là tôi nghe.... :v

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Suy nghĩ đầu tiên của ta sau khi đọc comt: Nàng lào thía lày?~(¯¯¯¯)~*
      Suy nghĩ thứ 2 của ta sau khi đọc comt: Tự sao cái comt đầu tiên của ta sau 1 thời gian dài mong ngóng lại thía lày? =口=!
      Suy nghĩ thứ 3 của ta sau khi đọc comt: Lúc type cái lày mềnh nghĩ cái khỉ rỳ vậy a...(¯﹃¯)
      Suy nghĩ thứ 4 của ta sau khi đọc comt: Không biết làng ấy cóa rảnh để ta lôi về nhà làm beta (bóc lột sức lao động) không nhễz.....
      .....
      Cuối cùng ta rep choa tềnh iu lày....Lúc ta type, ta cố ý để cách xưng hô như vậy để nghe có vẻ như Kyoko đang tự nói với chính mình hơn là nói với Ryohei. Nhưng sau khi đọc comt của nàng lại thì ta cảm thý có lẽ không được hay cho lắm thật...có lẽ ta nên sửa lại thật ╮(╯▽╰)╭ ...Nhưng mà nàng cũng nên thông củm choa ta a...ta tự lực cắn răng a...hk có beta cũng chả có ai phụ...lại bị 1 tên reader ác quỷ ngày ngày đè đầu đòi hàng nên có đôi chút sơ suất cũng thông củm cho ta a....(///>w<///)

      Xóa
  2. Do sơ xuất kĩ thuật nên quên lói :v bạn là Kei ạ :v (và đừng hỏi bạn Kei là đứa lào :v )

    ờ thì ngoài làm author ra, bạn cũng có 1 chút kinh nghiệm làm BR, có gì để bạn giúp 1 tay 1 chân :v

    Trả lờiXóa

cơm mền...!