Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Chương 1: Time...



Chương 1: Time…

“Ta sẽ gọi lại sau, Chikusa.” Tôi nói khi đến cửa căn hộ, nhấn tắt và nhét điện thoại vào trong túi, lấy chìa khóa. Thật ngạc nhiên, cửa không khóa, tôi cau mày. Điều này có nghĩa là có thể, một người nào đó đã đột nhập vào nhà, hoặc là người ở chung với tôi đủ bất cẩn để nghĩ rằng cậu ấy sẽ an toàn kể cả khi không khóa cửa và để cho bất cứ ai cũng có thể ra vào một cách dễ dàng. Nhưng có vẻ không có kẻ thù hay nguy hiểm xung quanh, tất cả có vẻ bình thường khi tôi bước vào phòng khách. Tôi thở dài.
Ngôi nhà lẽ ra không cần máy sưởi, nhưng bởi vì người còn lại sống ở nơi này ghét lạnh, tôi đã lắp đặt nó. Nói về người đó… “Tsu?..” Cậu ấy không có trong phòng khách, hay phòng ngủ (tôi khá ngạc nhiên vì đó là nơi cậu thường ở vào những lúc tôi về nhà giờ này). Có lẽ cậu đi làm một số việc, hay…xử lý đống giấy tờ ở văn phòng.

Có thể. Tôi quay trở lại hành lang sáng mờ để kiểm tra các khu vực làm việc. Nhưng khi đi ngang qua nhà bếp và nghe thấy tiếng ngáy nhẹ, tôi thở phào nhẹ nhõm, cậu bé tóc nâu đang ngủ, đầu gối lên cánh tay gác trên mặt bàn. Bên cạnh, một chiếc ly thủy tinh lặng lẽ đứng, bên trong vẫn còn nửa ly rượu vang, chai rượu bên cạnh cho tôi biết đó là rượu vang Ý. Có vẻ đó là món quà từ một nhà đồng minh tặng cậu vào dịp sinh nhật vài tuần trước. Những lọn tóc nâu rơi xuống, che phủ mắt cậu, tôi cố gắng vén chúng ra sau tai nhiều nhất có thể. Cậu khịt mũi trong giấc ngủ, điều này làm tôi không thể không bật cười , cậu đã làm như thế ngay cả khi tỉnh táo.
Tôi nhấc chiếc ly và nhìn chất lỏng màu đỏ. Nó có mùi rất quyến rũ. Tôi cho phép mình nhấp một ít. Khá ngọt, một chút quá ngọt so với khẩu vị của tôi, nhưng dư vị rất cay và nồng. Tôi cuối cùng quyết định là tôi thích nó. Giữ chiếc ly trong tay, tôi nhìn quanh, tìm kiếm bất cứ loại thức ăn nào đã được để dành lại cho tôi. Có một đĩa cơm nắm cá ngừ trong tủ lạnh. Cơm nắm và rượu vang chắc chắn là một sự kết hợp kì lạ, nhưng tôi không quan tâm. Tôi rất đói và mệt mỏi sau một ngày dài làm việc. Bên cạnh đó, đây là cơm nắm Tsuna đã chuẩn bị cho tôi, tôi không muốn để chúng, hay rượu vang đắt tiền bị lãng phí.
Tôi quay trở lại, ngồi xuống đối diện cậu bé người Nhật say ngủ. Tsuna thường làm những món ăn nhẹ cho tôi những khi tôi về nhà muộn, thường là khi cậu đã chìm vào giấc ngủ. Cậu luôn nhấn mạnh rằng tôi nên đánh thức cậu mỗi khi tôi về nhà và lẻn vào trong giường khi cậu đã ngủ say, nhưng khuôn mặt bình yên của cậu làm tôi thấy thoải mái, tôi có thể ngủ ngay chỉ sau vài phút. Sự căng thẳng từ công việc dường như tan biến mỗi khi tôi ở gần Tsuna. Cậu đã có ảnh hưởng đến tất cả mọi người, bạn bè, người quen,… và thậm chí là người xa lạ. Tôi thích điều đó ở cậu, mặc dù chính sự ngây thơ và vụng về đó có thể làm cậu sớm phải bỏ mạng.
Những người bảo vệ khác của cậu đều cảm thấy như vậy, trừ người bảo vệ mây đơn độc, kẻ đã có thể không thực sự bận tâm lo lắng cho cậu và người bảo vệ mặt trời Ryohei, kẻ đã quá ngốc để có thể nhận ra. Và có người thì lại quá lo lắng, đến mức dư thừa và trở nên phiền phức, Gokudera, cánh tay phải trung thành là 1 người bận rộn, cậu ta luôn gây rắc rối nhờ tính nóng nảy và đống vũ khí nổ của mình. Nhưng kể từ khi rời trường trung học, cậu ta đã có thể kiểm soát bản thân và kiềm chế những cơn giận để trở thành cánh tay phải thích hợp của trùm mafia tương lai.
Tôi ngắm khuôn mặt yên bình khi ngủ của Tsuna, chiếc nhẫn tượng trưng cho cả gia tộc hùng mạnh nằm yên lặng trên vòng cổ cậu, những viên đá đầy màu sắc như đang chế giễu tôi.
Tôi ghét mafia. Tôi ghét nó với tất cả sự phẫn nộ, căm phẫn. Trước khi bước vào năm cuối trung học, tôi đã có 1 cuộc sống hoàn toàn bình thường, mặc dù có chút cô đơn. Những gì được gọi hạnh phúc với tôi là hoàn thành xuất sắc mục tiêu nhờ kỹ năng lãnh đạo và mua những chiếc khuyên tai lạ mắt bằng tiền để dành hàng tháng. Một ngày của tôi gồm đi học (mặc dù tôi ngủ hoặc mơ mộng qua hầu hết các tiết học) sau đó về nhà và làm mọi thứ tôi muốn. Chơi game với Ken, Chikusa bất cứ khi nào có thời gian rảnh, từ chối mọi lời mời hoặc thú nhận từ M.M và mọi cô gái khác. Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn bình thường và khá hoàn hảo (trừ một số vấn đề về tinh thần không quan trọng). Nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi tôi gặp Tsuna và gia sư của cậu.
Vongola Đệ Thập xuất hiện trong cuộc chiến với ngọn lửa Dying Will của mình. Và mặc dù tôi không có ý định đó, tôi đã vô tình giúp cậu. Tôi bước đầu học được cách xử lí ảo giác. Tôi hoàn toàn có khả năng làm điều đó tốt hơn mọi người khác, nhưng điều đó không làm Arcobaleno quan tâm. Tôi không gặp vấn đề trong việc nhìn xuyên qua ảo ảnh của kẻ thù. Mặc dù con mắt phải màu đỏ kì lạ của tôi không thể nhìn thấy, nhưng sau khi đối đầu với 1 thuật sĩ mạnh đến từ nhà đối địch ở Châu Âu, tôi đã có thể nhìn rõ ràng với nó. Giả thuyết của hitman là nó đã tạo ra dòng chảy lửa sương mù, nhưng tôi không nghĩ nó đơn giản như vậy, kể từ khi những kí ức kinh khủng không rõ ràng bắt đầu đổ vào tâm trí. Chúng không thuộc về tôi, nhưng chúng quen thuộc đến đau đớn, chúng không thể là bất cứ thứ gì khác. Những bộ phận bị đốt cháy, tiếng la hét kinh hoàng, và những kí ức khủng khiếp khác luôn đánh thức tôi dậy lúc nửa đêm, đến tận bây giờ…gần 10 năm kể từ khi tôi bắt đầu chấp nhận những giấc mơ đó.
Mười năm. Đó là khoảng thời gian tôi đã quen biết với người yêu, người bạn thân nhất của mình. Tất nhiên là tôi khá ghét cậu lúc đầu, vì  ném tôi vào thế giới đầy bạo lực, máu me đó, ngay cả khi cậu đã thay đổi toàn bộ sự thiểu hiểu biết về hạnh phúc được sống của tôi. Gần như ngay sau khi năng lực tạo ảo giác được thức tỉnh, tôi trở thành học trò của Arcobaleno sương mù - Viper (hay Mammon như cậu ta muốn được gọi), tôi được dạy những điều cơ bản về nghệ thuật tạo ảo giác. Khả năng của tôi rõ ràng ngang với hắn, vì vậy, hắn đã sớm bỏ tôi 1 mình sau một vài điều ít ỏi hắn có thể dạy. Thực tế, những kí ức chính là cơ sở để tôi phát triển sức mạnh trong 1 thời gian ngắn. Ở tuổi 19, tôi đã có 1 cái tên riêng trong thế giới mafia, cách đây 4 năm, và 9 năm kể từ khi tôi trở thành người bảo vệ sương mù của nhà Vongola Đệ Thập.
Tôi được yêu cầu trở thành người bảo vệ trong cuộc chiến tranh nhẫn, nhưng tôi không bận tâm đến nó. Cho đến khi Tsuna đến và nói chuyện riêng với tôi.
“Làm ơn, Mukuro, tôi cần sự giúp đỡ của anh. Tôi không thể để Xanxus có được nhẫn bầu trời.”
Hình ảnh đôi mắt cầu xin của cậu vẫn còn rõ ràng trong tâm trí tôi, và tôi không thể không mỉm cười mỗi khi nhìn thấy nó 1 lần nữa. Cậu đã có những biểu hiện hệt như vậy vào ngày cậu bắt đầu học cùng trường với tôi. Và sau đó, chúng tôi bắt đầu phát triển một mối quan hệ thật sự. Cậu đã đến thăm tôi tại lớp vào năm 2 trung học, chúng tôi ăn trưa cùng nhau, cùng về nhà và gặp nhau vào những ngày nghỉ. Tôi nhớ ngày đặc biệt nhất...Trời mưa rất lớn và chúng tôi phải ở lại vì cuộc họp của ủy ban trường, cả hai đều để quên dù và phải dốc hết sức chạy thật nhanh. Nhưng nhà chúng tôi cách trường khoảng nửa giờ đi bộ, và Tsuna bị hụt hơi nhanh chóng (cậu vẫn không có khả năng chịu đựng cao như trong chế độ Dying Will của mình) nên chúng tôi trú mưa trong 1 con hẻm nhỏ có mái hiên và ngắm mưa một lúc. Cả hai nhìn như những con mèo ướt, với quần áo dính sát vào người giống như lớp da thứ hai. Cậu đã phàn nàn gắt gỏng về việc nó khó chịu như thế nào, và cố gắng vắt nước ra khỏi áo len của mình. Tôi đã mời cậu về nhà mình, ở gần đó, chúng tôi nhanh chóng thay quần áo và sưởi ấm. Cậu đã mượn áo sơ mi và quần của tôi, và cậu nhìn (vẫn luôn) đáng yêu trong bộ quần áo quá khổ.
Nếu như không phải vì hoocmon testosterone điên cuồng của tôi, có lẽ sau đó, tôi sẽ không bao giờ ép buộc một nụ hôn với cậu cũng như (hơi điên khùng) tỏ tình.
“Nếu cậu không chấp nhận tôi, tôi sẽ nhốt cậu tại phòng tôi, không bao giờ để cậu nhìn thấy ánh sáng ban ngày 1 lần nữa, hoặc bạn bè, hoặc gia đình quý giá của cậu. Tôi sẽ hãm hiếp cậu, cho đến khi cậu không thể hài lòng với bất kì ai khác, và cơ thể cậu sẽ chỉ khao khát vô điều kiện được chạm vào tôi.”
May mắn thay, Tsuna đã nhìn thấy ý nghĩa thực sự đằng sau những lời gay gắt đó. Cậu đã chấp nhận vòng tay của tôi và tôi quan hệ với cậu lần đầu tiên. Mối quan hệ của chúng tôi được giữ bí mật với phần còn lại của gia đình Đệ Thập, cho đến khi Tsuna thật sự tốt nghiệp 2 năm sau. Nhưng tất cả những người thật sự có suy nghĩ đều đã có linh cảm về nó. Do những lần mất tích đột ngột của cả hai và những ánh mắt kéo dài. Những năm đó, là khoảng thời gian tuyệt nhất trong cuộc đời tôi từng có. Mặc dù sau khi tốt nghiệp trung học, tôi bị tàn nhẫn ném vào thế giới ngầm như một người bảo vệ cho gia đình Vongola của cậu.
Nhưng đó không phải là lý do mà tôi ghét mafia. Tôi ghét nó, bởi vì nó là lý do làm Tsuna đau khổ. Cậu đã bị buộc vào vai trò người kế vị, thứ đã cướp đi cuộc sống tự do của cậu. Tsuna vô tội, nhút nhát, yếu đuối và có phần ngốc nghếch. Tsuna ngọt ngào, ghét bạo lực, không có chút tham vọng và không quan tâm đến bất cứ gì ngoài việc tạo ra 1 cuộc sống bình yên cho những người quan trọng với cậu. Cậu đã không khóc vì bản thân, vì vậy tôi muốn chắc chắn rằng cậu sẽ không có bất cứ lý do nào khác để khóc. Tôi sẽ tiêu diệt bất kì ai, hoặc bất kì cái gì dám đến gần gia đình với ý định gây hại họ, chỉ vì lợi ích của Tsuna. Một ngày nào đó, tôi sẽ thống trị thế giới, để loại bỏ mafia ra khỏi thế giới, để chắc chắn rằng Tsuna có tự do của mình. Hạnh phúc của Tsuna là hạnh phúc của tôi. Nhưng tôi không phải là loại người tốt sẽ làm điều này vì cậu mà không nhận lại cái gì đó.
Tôi ích kỷ.
Tôi buộc Tsuna với tôi, từ thể chất đến tinh thần, để lấp lỗ hổng từ thời thơ ấu và chữa lành vết thương trong trái tim tôi. Tôi yêu cậu, tôi làm cho cậu yêu tôi. Cậu có thể xem tôi như một loại thánh thần đã yêu cậu vô điều kiện. Tôi sẽ, miễn là cậu đáp trả lại tôi bằng một tình cảm bất diệt như tôi đã dành cho cậu. Và không nghi ngờ, cậu chắc chắn sẽ như vậy.
Tôi không xem chúng tôi là 2 cuộc sống khác nhau, chỉ đơn giản là một đã chia thành hai, và do đó chúng tôi buộc phải ở bên nhau, trong kiếp này, kiếp sau, nhiều kiếp sau nữa, và mãi mãi.
“Ugh…” suy nghĩ của tôi bị cắt ngang khi Tsuna cau mày trong giấc ngủ, thở hổn hển và lầm bầm hoảng sợ. Tôi nhanh chóng đặt chiếc ly đã trống rỗng xuống bàn làm nó nghiêng, đổ về phía trước. Tôi kéo bàn tay trên mái tóc bông mềm màu nâu, cảm nhận từng cái co giật dưới ngón tay, cậu có thể bị tra tấn bởi cơn ác mộng. Tôi không bao giờ đánh thức cậu khi cậu gặp rắc rối trong giấc ngủ của mình, điều quan trọng là để tâm hồn tự loại bỏ những điều đáng sợ trong bình ổn, mặc dù có thể để lại vết sẹo sau đó. Ác mộng là có lý do, đó là những gì tôi học được sau nhiều năm không có được những giấc ngủ yên bình.
Nhưng tôi cần có 1 lương tâm tồi tệ để không đánh thức cậu sau khi cậu thức dậy và, trong vài phút, thở hổn hển. Cậu thở nặng hơn bình thường và đưa tay lên ngực, nơi trái tim cậu có thể đang đập liên hồi. Sau vài giây bối rối, đôi mắt nâu bừng tỉnh và cậu quay sang nhìn tôi với khuôn mặt ngái ngủ. Khi nhận ra tôi đang ngồi trước mặt, cậu thư giãn, mỉm cười dịu dàng và nắm lấy bàn tay vẫn còn đặt bên cạnh cậu. “Chào mừng trở về, Mukuro.”, cậu nói nhẹ nhõm và siết chặt bàn tay tôi.
“Tôi đã về, Tsu.” Tôi mỉm cười đáp trả, ngay cả khi nó có thể không giống một nụ cười. “Em có một cơn ác mộng?”
Cậu lắc đầu. “Không, không phải, bởi vì em biết nó không phải là sự thật.” Nụ cười cậu mở rộng trấn an.
“Em đã ở nhà cả ngày?” Tôi hỏi trong khi xoa xoa bàn tay cậu và làm ấm nó.
“Vâng, Gokudera–kun, Yamamoto và onii-san đến cách đây 1 lúc, em cũng nhận 1 số công việc từ Ý.” Những lời cuối làm tôi cau mày. Khi Tsuna tốt nghiệp trung học, cậu đã ký một hợp đồng với những người đứng đầu gia đình Vongola hiện tại, rằng cậu sẽ không phải đón nhận trách nhiệm như một ông chủ và sống cuộc sống như cậu mong muốn cho đến khi cậu được 25 tuổi. Điều đó tất nhiên không có nghĩa là cậu có thể hoàn toàn bỏ qua gia đình, nhiều kẻ thù nguy hiểm đuổi theo cậu, mặc dù cậu không hề có ý định làm hại họ. Đó là công việc tôi nhận được từ Đệ Cửu, bảo vệ người kế thừa và loại bỏ tất cả các kẻ thù trước khi họ có cơ hội nghĩ đến việc tiếp cận cậu. Tất nhiên, tôi không thể nào ngăn tất cả các mối đe dọa, và tôi tự nguyền rủa bản thân mình mỗi khi có một con chuột chạy qua được hàng rào. Nhưng chắc chắn rằng những linh hồn ngu xuẩn ấy sẽ mãi mãi bị thiêu đốt dưới địa ngục, hay tôi sẽ làm điều đó, tôi sẽ làm chúng đau đớn đến cùng cực, tôi sẽ cướp đi mạng sống của chúng một cách thật chậm rãi. Tôi sẽ gửi chúng vào vực thẳm tăm tối nhất một lần nữa khi chúng đã đầu thai, một lần nữa và một lần nữa. Không ai được phép làm tổn thương Tsuna, không một ai ngoại trừ tôi. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm như vậy, bởi vì Tsuna là một phần của tôi, và tôi là một người ích kỷ...
Cậu nhìn thấy những biểu hiện của tôi, “Chỉ là một ít thủ tục giấy tờ mà Đệ Cửu nghĩ rằng em nên giải quyết, khi đang sống ở Nhật, đừng quá lo lắng.”. Cậu cười, cậu chưa bao giờ muốn tôi phải lo lắng.
Tôi không lo lắng, là những gì tôi muốn nói, nhưng những từ ngữ đã mắc kẹt trong cổ họng. Cổ họng tôi thắt chặt, cũng như bàn tay mà tôi dùng để nắm tay cậu.
Ba năm, chúng ta vẫn còn ba năm. Chúng ta vẫn còn thời gian.
Thời gian để thay đổi tương lai của em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!