Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

khinh phong quá chương 10


Chương 10:

Sáng sớm hôm nay, bông tuyết đầu tiên như sợi bông mây từ không trung nhẹ nhàng bay xuống, sau đó tuyết bắt đầu rơi không ngừng. Tuyết ở vùng ngoại thành so với thành thị bướng bỉnh hơn rất nhiều, bông tuyết về sau lại càng lớn, giống như ma thuật biến hóa.

Nguyên Chính nhìn Dung Gia Dục từ sáng sớm tỉnh lại đã giống như con chó nhỏ hướng cửa sổ hướng ra ngoài nhìn xung quanh, thở dài, đem máy tính đóng lại: “Y tá tiểu thư, ta dẫn hắn ra ngoài nhìn xem.”
“Cẩn thận cảm mạo, ngài cũng biết thân thể hắn thực suy yếu.”
Y tá sớm biết Nguyên Chính cưng chiều Dung Gia Dục, biết ngăn cản cũng không được, vì thế mỉm cười cấp người gầy yếu kia mặc vào áo bông thực dày.
“Nguyên bác sĩ, từ từ, cho hắn mang bao tay!”
Vừa mới giúp Dung Gia Dục xuất môn, y tá lại đuổi theo, đưa cho Nguyên Chính một đôi găng tay.
Nguyên Chính liếc mắt một cái liền nhận ra, đây đúng là đôi bao tay màu xám lông thỏ mà hắn mua cấp Dung Gia Dục, đã muốn mài mòn lợi hại, lông ở mười đầu ngón tay đều đã muốn trọc hết.
Chậm rãi đeo nó vào đôi tay gầy như thoáng dùng chút lực cũng có thể bẻ gãy, Nguyên Chính cảm giác được có giọt nước mưa không hề có dấu hiệu từ trên mặt chảy xuống.
Dung Gia Dục tò mò nhìn hắn, giống như hiểu được hắn cần an ủi, thân thủ sờ sờ mặt hắn.
“Nhớ lại ta,” Nguyên Chính bắt lấy tay hắn nhẹ giọng đối hắn nói, “Ngươi cũng không muốn làm món đồ chơi không có ý thức đi?”
Giúp Dung Gia Dục hưng phấn không thôi vòng vo suốt một buổi sáng dưới trời tuyết, khi trở lại phòng, 2 người đều đã muốn đỏ bừng đông cứng, Nguyên Chính thực dễ dàng đuổi đi y tá, ôm Dung Gia Dục cùng nhau phao tiến bồn tắm nóng hôi hổi.
“Gia Dục, ta muốn dẫn ngươi đi.”
Hắn ôn nhu ôm Dung Gia Dục, Dung Gia Dục cũng còn thực sự nhìn bờ môi của hắn, tuy rằng tựa hồ như không hiểu hắn nói gì.
“Nhưng là ngươi, ta đều biết, ta cũng không phải cái gì chính nhân quân tử, không có khả năng vĩnh viễn không bính ngươi…” (cái từ bính này nghe quen quá rồi ha các nàng, *phù phù* bởi thế ta mới bảo Nguyên Chính ca là cầm thú)
Hắn như chuồn chuồn lướt nước hôn lên đôi môi đã muốn khôi phục không ít thần sắc.
Động tác này lập tức xúc động ký ức đáng sợ trong trí nhớ Dung Gia Dục, hắn thất kinh nhìn nam nhân trước mắt, lại bắt đầu lạnh run, thân thể đứng thẳng lên. Nguyên Chính nắm thắt lưng hắn, đem người muốn từ bồn tắm chạy đi vây trong lòng ngực, nâng lên khuôn mặt vẫn gầy như xưa nhưng đã có phần hồng nhuận rất nhiều: “Không cần tái trốn tránh, ta sẽ không đem ngươi như hoa cắm trong bình mà ngắm.”
Sương mù dày đặc bốc lên làm cái gì cũng đều không thể thấy, đột nhiên, tất cả đều quay về yên lặng, tựa hồ như không có gì phát sinh, chỉ ngẫu nhiên nghe được nhỏ vụn ít tiếng nước cùng ma xát. Qua hồi lâu, mới nghe được tiếng thét ngắn ngủi.
 Vì lần đầu tiên sau bao nhiêu năm xa cách, Nguyên Chính dùng thời gian rất lâu làm cho thân thể buộc chặt và đũng đạo khô khốc kia thích ứng, cho dù thời điểm chậm rãi đẩy mạnh, hắn đã cực lực nhẫn nại dục vọng nóng bỏng, nghĩ muốn hết sức tiệt trừ sợ hãi của Dung Gia Dục đối hắn – kia đúng là do một tay hắn tạo thành. Cuối cùng, đương nhìn đến phiến môi hoa đào tươi đẹp cùng đôi mắt đen láy đã muốn mê loạn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, động tác cũng lớn mật.
Từ phòng tắm đi ra, Dung Gia Dục liền đem chính mình giấu trong chăn, không chịu nhìn Nguyên Chính liếc mắt một cái, Nguyên Chính biết hắn đang giận lẫy giận dỗi, vì thế đi lại nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, còn đem máy tính của mình mở ra cho hắn xem, mới đem Dung Gia Dục lừa ra.
Thật sự là giống như tiểu hài tử a!
Đương Dung Gia Dục rốt cuộc ở trước máy tính quên đi tất cả, Nguyên Chính vuốt mái tóc ngắn mềm mại của hắn, không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Đây là bước đầu tiên, muốn cho Dung Gia Dục nhận chính mình bước đầu tiên, nhận chính mình, không thể né tránh đầu tiên là muốn nhận (thú) “tính”.
Này cũng không phải điều kiện cùng đại giới để sau này ta có thể chiếu cố ngươi, chính là sự thực không thể trốn tránh. Nguyên Chính vĩnh viễn luôn là Nguyên Chính, trên thế gian này duy chỉ có trước mặt ngươi ta không nghĩ đeo lớp mặt nạ che giấu bản tính, cho dù là bộ mặt tối đê tiện vô sỉ…
Lại ôn nhu hôn môi Dung Gia Dục một chút, nhìn hắn cũng chỉ là cảm thấy bị trở ngại ngoạn máy tính có chút mất hứng, Nguyên Chính cười cười đi ra ngoài tìm bác sĩ – hôm nay là hắn có thể xuất viện, sau đó ta muốn dẫn hắn xuất ngoại, làm cho hắn từ nay về sau chỉ còn có một mình ta, quên đi hoàn toàn nữ nhân kia.
“Ngọc Nhã…”
Nhưng mà, thời điểm hắn trở lại phòng bệnh, chuyện tình không tưởng được đã xảy ra.
Tiếng gọi ôn nhu nhẹ nhàng truyền vào tai, Nguyên Chính thập phần giật mình nhìn đến, Dung Gia Dục không biết như thế nào, thế nhưng tìm được tấm ảnh hắn cùng nữ nhân kia dưới tuyết chụp ảnh chung trên máy tính.
Nhìn thấy Dung Gia Dục ôn nhu vô hạn vuốt ve màn hình máy tính lạnh như băng, khóe môi nhếch lên mỉm cười hạnh phúc, giống như hoàn toàn rơi vào kí ức ngọt ngào, Nguyên Chính sắc mặt càng ngày càng khó coi. Ánh mắt hắn đi theo bàn tay dài nhỏ chậm rãi di động, trái tim từng chút từng chút co rút đau đớn.
Bất luận Dung Gia Dục cùng nữ nhân kia có hay không tình yêu, hạnh phúc phát ra từ nội tâm trên mặt hắn đều làm cho Nguyên Chính không thể chịu đựng được, Không thể nắm giữ tâm linh hắn, cũng vô pháp đem hắn hoàn toàn chiếm hữu sao?
Lửa ghen tị nguyên bản đã sớm tắt theo cái chết của nữ nhân kia lại hừng hực bốc cháy lên.
Nghe được tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận của hắn, Dung Gia Dục lập tức như con nhín xù lông, hung tợn theo dõi hắn, cùng bộ dáng khi hắn vừa mới ra ngoài hoàn toàn bất đồng.
“Chán ghét! Chán ghét! Nguyên Chính! Cút ngay!”
Dung Gia Dục nắm lấy gối đầu dùng sức ném về hướng hắn.
Nguyên Chính tránh thoát thế công phiêu phiêu kia, lập tức liền tỉnh ngộ, không chỉ không có sinh khí, ngược lại cười ha hả: “Ngươi đã nhận ra ta? Khôi phục trí nhớ?” Không thấy trả lời, chỉ có chén trà cùng vài bình dược bay qua đến, rơi trên mặt đất vỡ nát. Ngay tại lúc Dung Gia Dục ném mấy thứ này, Nguyên Chính nhân cơ hội tiến lên ôm chầm thân thể điên cuồng vặn vẹo của hắn.
“Ngọc Nhã! Cứu, cứu ta..—“
Dung Gia Dục phát ra tiếng kêu cứu thê lương, thanh âm tuyệt vọng kia làm cho Nguyên Chính nghe xong cũng kinh ngạc.
Nghe được ồn ào tiếng bác sĩ cùng y tá chạy vào, Nguyên Chính lập túc nhíu mày lớn tiếng nói: “Các ngươi trước đi ra ngoài! Hiện tại chỉ có ta có thể khống chế tình tự của hắn!”
Hắn làm cho y tá đem tất cả cửa đóng lại.
“Giữ cửa khóa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào, nếu làm cho hắn tái bị đả kích, chính là trách nhiệm của trại an dưỡng các ngươi!”
Bác sĩ cùng y tá chưa bao giờ thấy Nguyên bác sĩ trước giờ hòa ái nghiêm khắc như thế, cuống quít dựa theo lời hắn đi ra ngoài.
Trong phòng một mảnh hôn ám, chỉ còn lại Nguyên Chính ôm thực chặt nam nhân đối nữ nhân đã sớm chết trên màn hình máy tính khóc hãm: “Ngọc Nhã! Cứu, cứu ta, cứu ta……”
“Nàng đã chết, sẽ không tới cứu ngươi!”
Nguyên Chính thực ôn nhu cũng thực kiên quyết đem hắn áp dưới thân: “Từ nay về sau, ngươi phải tập thói quen đối mặt ta, chẳng quan tâm ngươi có bao nhiêu hận ta……Gia Dục, nhớ kỹ, thế giới này, chỉ có ta mới có thể cứu ngươi, mới có thể chiếu cố ngươi……”
“Dung Gia Dục đáng thương, về sau ta chết, ai chiếu cố ngươi?”
Khuôn mặt cho tới bây giờ cũng chưa có xinh đẹp quá, trước khi tắt thở lại giống như một bông hồng đỏ ửng tàn rụi cực kỳ động lòng người, giống như luồng ánh sáng của thái dương xuống núi đối nhân thế vô hạn lưu luyến cùng tiếc nuối.
“Gia Dục, ngươi cũng phải cố lấy dũng khí, nhất là không cần lại bị người khác khi dễ,……nhất định phải nhớ kỹ a!”
Nắm tay nàng vô lực thùy ở biên giường, nước mắt Dung Gia Dục đã sớm chảy thành suối, khóc không thành tiếng.
“Lâm giáo sư, Lâm sư mẫu, Gia Dục lại phải phiền toái các ngươi, thực sự xin lỗi……”
Cuối cùng, một giọt nước mắt chậm rãi theo khóe mắt từ từ khép lại nhẹ nhàng chảy xuống, một linh hồn trong sáng cứ như vậy mang theo tâm sự không thể buông mất đi……
“Ngọc Nhã! Ngọc Nhã! Ngọc Nhã…”
Nhìn tươi cười sáng lạng trên ảnh chụp, Dung Gia Dục nhớ lại di ngôn trước khi lâm chung của nữ tử cho mình vô hạn quan tâm. Nàng cùng Dung Gia Dục hôn nhân, còn nói là hạnh phúc kết hợp, không bằng nói là 2 vận mệnh nhiều bất hạnh giúp đỡ lẫn nhau, đi qua đoạn đường cuối cùng của nhân sinh.
Hắn thê lương khóc hãm giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi cánh tay hữu lực của nam nhân, không thể hướng nữ nhân đã từng cứu thoát mình vươn tay.
Nguyên Chính nhìn nữ nhân trên màn hình, nhìn nữ nhân hắn từng vô hạn oán hận, hắn dùng thanh âm trầm thấp rõ ràng, đặt bên tai Dung Gia Dục, chậm rãi nói: “Cám ơn nãi, đã đem Dung Gia Dục trả lại cho ta. Ta không phải cái gì chính nhân quân tử, hôm nay làm trò trước mặt nãi, ta vẫn muốn nói thực may mắn nãi là người ra đi trước, cũng thỉnh nãi yên tâm đem Dung Gia Dục trao cho ta, ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn, dùng cả đời bồi thường hắn……nếu nãi nguyện ý, hiện tại trước mặt Gia Dục biến mất, làm cho hắn từ nay về sau phải nhận ta.”
Chính là nhẹ nhàng kéo dây cáp bên giường một chút, bàn máy tính liền điệu tới trên mặt đất, phát ra tiếng vang thực lớn, vẩy ra nơi nơi đều là mảnh thủy tinh nhỏ, khuôn mặt tươi cười ấm áp kia cũng như vậy mà tiêu thất.
Nguyên Chính rốt cuộc vừa lòng nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt dgdm hắn không giãy dụa, không lớn tiếng, chính là cúi đầu khóc, giống như hoàn toàn buông tha cho chính mình.
Buông lỏng ra kiềm chế đối hắn, Nguyên Chính lộ ra ý cười tối ôn nhu, tràn ngập thương tiếc trên mặt hắn không ngừng khẽ hôn.
Nguyên Chính biết mình đã muốn đạt được mục đích, hắn đúng là muốn cho Dung Gia Dục mất đi bờ bến cuối cùng có thể trốn tránh.
Cho dù khóc cùng run rẩy, cũng chỉ có thể ở trong lòng ngực ta, ta sẽ cho ngươi tối ôn nhu an ủi.
Nguyên Chính đương nhiên cũng biết, đối mặt với nữ nhân so với hắn cao thượng hơn một vạn lần, loại thủ đoạn này có bao nhiêu đê tiện đáng xấu hổ. Hắn có tư cách gì yêu cầu nàng đem Dung Gia Dục giao cho mình? Hắn cơ hồ bị hủy bởi mình, nàng cũng là người đem trạng thái tinh thần hỏng mất của hắn cứu vớt. Nhưng Nguyên Chính rõ ràng hơn chính là, nếu chính mình không nhân cơ hội này bắt lấy cơn gió nhẹ này, hắn sẽ vĩnh viễn cùng với sinh mệnh chính mình tiêu thất.
“Ta biết, Dung Gia Dục, ngươi hận ta, nhưng là ta thực cao hứng, chỉ cần ngươi còn nhớ rõ ta…”
Hắn không ngừng hôn “vợ” đang lui thành một đoàn khóc đáng thương, hôn đôi tay run rẩy kia, hôn khuôn mặt tràn đầy nước mắt.
“Đừng chạy, Dung Gia Dục, cầu ngươi……cho……ta một cơ hội nữa…”
Cuối cùng, hắn quỳ gối trên giường, nhẹ nhàng ôm thắt lưng tiêm gầy, cai đầu dai mai nhập khuôn ngực kịch liệt run run kia.
Hắn biết, linh hồn thiện lương yếu ớt kia cuối cùng chậm rãi tiếp nhận chính mình, bởi vid hắn chính là như vậy thiện lương, ôn nhu, tựa như là cây nhẹ nhàng phiêu động vì cơn gió nhẹ…
Quả nhiên, không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được đôi tay run rẩy từ từ chạm đến trên mặt hắn, rất nhẹ, mềm nhẹ cơ hồ không có cảm giác, giống như tùy thời sẽ biến mất.
Nguyên Chính lẳng lặng lộ ra tươi cười, hắn đang chờ Dung Gia Dục tiếp cận, chờ hắn rơi vào chính mình ôm ấp.
Ta biết, linh hồn của ta không xứng với ngươi, nhưng ta căn bản không cần, việc ta cần phải làm là bắt lấy ngươi, bắt lấy cơn gió nhẹ này, không bao giờ buông tay…nữa…
Nhìn đến Dung Gia Dục đi theo đằng sau Nguyên Chính xuất hiện ở cửa, đã muốn hoàn toàn khôi phục bộ dáng ban đầu, Lâm giáo sư cùng sư mẫu kinh hỉ quả thực nói không ra lời.
Hắn mặc áo ba-đờ-xuy (áo ấm dài kiểu Tây) màu xám tinh khiết, đeo khăn quàng cổ thâm màu tuyền, mái tóc luôn có chút hỗn độn không ít tóc bạc cũng bị tẩy, nhuộm qua, tỉ mỉ tu bổ thành hình thức tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái. Dung Gia Dục chưa từng có thực sự chú tâm vào cách ăn mặc quá như vậy, hiện tại toàn thân cao thấp đều lộ ra một loại khí chất linh động phiêu dật độc đáo, hơn nữa khuôn mặt thanh tú cơ hồ không có phát sinh biến hóa gì theo thời gian, thoạt nhìn tựa như một đệ tử đại học, làm sao có thể tưởng tượng ra hắn không lâu trước còn ở tại trại an dưỡng, chỉ trông vào chất dinh dưỡng duy trì sinh mệnh, du đãng kề cận cái chết.
Tiệc chúc mừng phong phú tất nhiên không thể thiếu, giáo sư ức chế không được xúc động cao hứng tràn đầy trong lòng không để ý khuyên can của sư mẫu, một mình cơ hồ uống hết cả bình rượu đế. Uống đến cuối cùng lão nhân đã muốn bạc hết tóc bắt đầu rơi lệ: “Nguyên Chính, ta thực không biết như thế nào cảm ơn ngươi,…nếu không có ngươi, nếu Dung Gia Dục thực sự xảy ra chuyện, ta đến chết cũng không thể an tâm a……”
Nguyên Chính nghe giáo sư lớn tuổi nói ra lời nói từ nội tâm, chỉ có thể giống như chịu hình lắng nghe nhưng không cách nào ngăn trở.
“Khen ngợi” này thực sự làm cho ta tối xấu hổ vô cùng, người ta tối không nghĩ lừa gạt chính là ngài, một tay tạo thành sầu lo cả đời ngài không thể tiêu tan, vừa như vậy chính là ta, cũng cho ta không thể không đối ngài lần lượt nói dối.
Hắn bưng lên chén rượu đế uống một hơi cạn sạch, hính như là nói cho giáo sư nghe, cũng như là nói cho người nam nhân bên cạnh nói: “Ngài yên tâm, chỉ cần có ta bên cạnh, sẽ không hội lại để cho Dung Gia Dục xảy ra chuyện.”
Mà Dung Gia Dục lại một lần tránh thoát ánh mắt nóng bỏng của hắn, y cúi đầu, tay trái gắt gao nắm chén rượu, hơn nửa ngày mới dùng thanh âm phát run nói: “Giáo sư, ta sẽ không…lại có chuyện, không làm cho ngài lo lắng…”
Giúp đỡ sư mẫu đem giáo sư đã muốn say đến phòng ngủ nghỉ ngơi xong, phòng khách cũng chỉ còn Nguyên Chính cùng Dung Gia Dục.
Nguyên Chính nhìn người cúi đầu ở sô pha, kiện áo lông đen cao cổ do chính mình tự tay chọn cho hắn quả thực thích hợp cực kỳ, sấn gương mặt suy yếu tái nhợt phá lệ thanh tú đáng thương.
Đi lại ngồi ở bên cạnh hắn, hắn cũng không có giống như trước đây chạy trốn, cứ việc vẫn có thể cảm thấy hắn đang run nhè nhẹ.
Nguyên Chính thần tình tươi cười, lắc lư đem hắn ủng tiến vào trong ngực, ngay cả chính mình cũng có thể cảm nhận mùi rượu say khước xộc vào mũi.
Từng tế bào trong thân thể đều điên cuồng khát vọng ôm hắn, nhưng là đương nhìn đến vẻ mặt sợ hãi tuyệt vọng kia, lại buông tha, cũng chỉ là đơn giản ôm hắn.
“Gia Dục…”
“Gia Dục…”
“Gia Dục…”
Nam nhân say rượu một tiếng lại một tiếng gọi tên người trong lòng ngực, cũng lần lượt không nghe tiếng đáp lại. Chính là hắn giống như không cần, trên mặt lộ vẻ tươi cười mỹ mãn tiếp tục kêu không hề phiền hà, nam nhân đã muốn qua tuổi bốn mươi cư nhiên giống như đứa nhỏ làm nũng. Nếu có người nhìn đến bộ dáng Nguyên Chính hiện tại, nhất định hội mở lớn miệng nửa ngày cũng chưa hồi tỉnh.
“Gia Dục……thực xin lỗi……”
Chính mình cũng không biết chính mình nói cái gì, Nguyên Chính cứ như vậy nghiêng người đến, hoạt đến trên đùi Dung Gia Dục nặng nề mà ngủ, lưu lại một kẻ tâm vốn đang chìm giữa sương mù, kích động không biết làm sao đối mặt hết thảy.
 cái nỳ là áo ba-đờ-xuy nờ các tếnh iu…!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!