Prologue: The Assassin
Hắn đã có thể làm 1 việc tốt hơn thế này, hắn biết rõ.
Hắn có thể là một nghệ sĩ, một kĩ sư, bất cứ điều gì! Nhưng, thay vào đó, hắn
đã trở thành 1 sát thủ, một trong những sát thủ tốt nhất trên thực tế, và hắn
đã quyết định ngừng suy nghĩ về điều này giữa lúc giết chết một người đàn ông
nào đó vào lúc nào đó.
Con dao đã thực hiện một đường thẳng đẫm máu trên cổ
người đàn ông, và Ferb Fletcher chậm rãi kéo trở lại. Hắn chà xát mũi, khó chịu
vì mùi hôi tanh của máu. Nếu có điều gì hắn ghét ở công việc của bản thân, thì
đó chính là sự lộn xộn. Hắn biết có nhiều cách thanh lịch để giết 1 ai đó,
nhưng nhiệm vụ này buộc phải có thật nhiều sự hỗn loạn.
“Đó là một mối đe dọa thực sự.” Hắn nhớ lại lúc hắn ký
hợp đồng với Von Stomm. Hắn đã chấp nhận nó với một chân mày nâng cao và lâm
bầm vô nghĩa.
Hắn nhìn xung quanh, không rõ những gì mình đã thực sự
tìm kiếm. Một người sống sót? Có thể. Bữa tiệc đã chấm dứt và đã trở thành một
thảm họa. Có khoảng 30 người ở đây, tất cả đều là người quen của gia đình
Flynn. Thậm chí có cả phụ nữ, và hắn đã giết tất cả họ. Buford Von Stomm đã đặc
biệt ra lệnh: “ Đừng để bất kì ai sống
sót, giết tất cả!. Gã đã không thích gia đình này vì 1 lý do nào đó, và 1
trong số đó là sự hấp dẫn của gia đình này với công chúng.
Ferb không thể không thương hại những kẻ đã chết dưới
tay hắn.
“Đó không phải lỗi của bạn khi mà bạn được yêu mến.”
Hắn nói, kéo găng tay. Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi một cách khác thường, và hắn
biết đó không phải là vì cảm giác tội lỗi. Đó là vấn đề với sát thủ. Khi bạn đã
giết hơn 10 người, những người mà bạn giết chỉ còn là 1 thoáng của ký ức. Hắn
đi ra cửa và băng qua 1 vũng máu lớn, máu nhiễm đỏ đôi giày da trắng.
Splish,
splish, splish.
Hắn nhìn thấy katana của mình rơi trên vũng máu và
nhặt nó lên, lau nó với một mảnh vải rách. Súng ngắn của hắn nằm yên lặng trên
bàn gần đó, có dính máu của nạn nhân đầu tiên. (Gã đã hét lên, Ferb bị kích
thích và bắn vào đầu gã, và vài phát ở ngực.) Hắn thở dài, công việc này luôn
luôn căng thẳng, và lần này là đặc biệt đau đớn. Hắn thấy gia đình Flynn được
yêu mến bởi hầu hết mọi người trong khu vực Tri-State, bao gồm cả hắn, và hắn
ghét việc này. Rất nhiều.
Hắn lau súng của mình với mảnh vải rách vừa rồi trước
khi đặt nó vào vị trí phù hợp. Hắn đã có vài bí danh trong thời gian làm việc,
Schilder và Langolier là 1 trong số đó, phần nào kiếm cho hắn một danh tiếng
tốt trong công việc sát thủ. Đó là 1 điều tốt trong gia đình Fletcher. Ông nội
hắn đã từng nói: “Giết một người đàn ông,
và mày sẽ trở thành một người đàn ông!’.Hắn chưa bao giờ cảm thấy điều này
đúng, và cuối cùng hắn thừa nhận. Điều này chỉ khiến hắn cảm thấy như một con
quái vật. Ai sẽ xem việc giết người như một công việc? Oh, phải, là họ.
Một tiếng rên bất ngờ vang lên trong phòng, Ferb đông
cứng, chuyển hướng và tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Hắn nhận thấy ai đó ở dưới
gầm bàn, run rẩy, do đó, một cách vô thức, hắn tiền gần đến đó. Quỳ trên vũng máu,
hắn nhìn thấy một người đàn ông tóc đỏ, trong một bộ quần áo nhàu nát và tay
nắm chặt một con dao cắt bánh mì. Huh,
như thể nó có thể làm tổn thương tôi, Ferb nghĩ.
Ferb Fletcher đứng dậy và đá bàn, làm cho nó đập vào
tường với một tiếng “Wham” lớn và gãy làm đôi và Ferb cười. Người đàn ông dưới
chân hắn rên rỉ. Hắn có thể cảm nhận ánh mắt nhìn chòng chọc vào hắn, đục những
cái lỗ nhàm chán trên người hắn, Hắn từ từ đoạt lấy con dao cắt bánh mì, thay
thế nó bằng con dao mà hắn đã dùng để giết nạn nhân cuối cùng. Người đàn ông
hiểu những gì Ferb muốn cậu làm.
Hãy thử giết
tôi, cậu là người cuối cùng còn sống sót.
Cậu lập tức đánh rơi con dao, thu tay mình về trước
ngực và ép chặt chúng. Và Ferb thấy mình nhếch mép cười một lần nữa.
“Phineas Flynn nổi tiếng” Hắn nói, đồng thời cúi xuống
và nhặt con dao rơi trên mặt đất, đặt trên cổ cậu. Đôi mắt Phineas hét lên sợ
hãi, Ferb có thể nghe thấy nó rõ ràng.
“Anh đã thất bại” Cậu nói trong hơi thở “Tôi là Flynn
duy nhất ở đây.”
Ferb biết, tất nhiên. Sau tất cả, đó là 1 bữa tiệc
dành riêng cậu.
“Không hẳn.”
Sát thủ lao đến và nắm lấy cổ họng Phineas trong sự
ngạc nhiên của cậu và siết chặt tay. Phineas ngã xuống trên lưng mình và vung
vẩy cánh tay, cố gắng đẩy sát thủ ra khỏi người mình, nhưng vô vọng vì Ferb đã
ngồi lên tay chân của cậu. Cậu nghẹt thở, cố gắng thở hổn hển bằng tất cả không
khí cậu nhận được. Ferb chớp mắt và bất ngờ thả cậu ra.
Tôi chỉ cố
gắng trêu chọc anh ta. Hắn cuối cùng
nhận ra, tôi không có khả năng giết anh ta.
Nhưng tại sao?
Hắn rút ra khẩu súng, nhắm vào Phineas đang sửng sốt.
Hắn nghiêng khẩu súng, hy vọng khẩu súng sẽ cho hắn một chút sức mạnh. Phineas
run rẩy dưới cái lạnh của ống thép trên trán và hy vọng sẽ không có gì tồi tệ
hơn.
Trung thực, Ferb ghét kéo dài cái chết. Nó có vẻ tàn nhẫn
để kéo dài sự tồi tệ và để lại một vết sẹo cho cuộc sống về sau của họ - nếu họ
thực sự còn sống. (Đáng buồn thay, hầu hết họ không). Hắn chỉ muốn bóp cò và
nhanh chóng kết thúc điều này.
Nhưng hắn đã không.
Thay vào đó, hắn dùng báng súng gõ nhẹ vào gáy cậu,
làm cho cậu ngất xỉu. Sau đó, hắn lấy ra một hộp nhỏ, nhấn nút, nó bắt đầu đếm
ngược.
10…9…8…7…
Hắn nâng người thừa kế lên, ôm cậu trong vòng tay của
mình. Cậu nhẹ hơn hắn nghĩ.
6…5…4…
Hắn ra khỏi phòng, và một số người hét lên khi nhìn
thấy thân mình đẫm máu của hắn, và với một hành động nhanh gọn, hắn giết tất cả
chúng.
3…2…1
BOOM!!!!
Ahhh chắc tau chớt >< thích quá đi à <3 quăng 1000 quả tim cho chủ thớt nè ;))
Trả lờiXóa