Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

Chap 1: The Dilemma


Chap 1: The Dilemma
“Anh đã không làm việc của mình, Ferbooch!”
“Anh không muốn nghe điều đó từ em, từ tất cả mọi người.”
Một người phụ nữ tên là Isabella Garcia-Shapiro đang lái chiếc limo của riêng cô, và khi Ferb lên xe, cô không thể không cảm thấy gánh nặng mà anh đang mang theo. Isabella đã ngạc nhiên khi Ferb vội vã đặt 1 cái gì đó lên chiếc ghế gần nhất, và khi đã có 1 cái nhìn tốt hơn về những gì đang xảy ra, cô không thể không nhạo báng anh vì điều đó. Ferb không thể ghét cô bởi vì cô là một trong những người bạn duy nhất mà anh có. Một trong những, anh lẩm bẩm.
“Anh định làm gì với cậu ta?” Isabella hỏi, nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát rõ hơn người thừa kế. “Khách hàng sẽ săn anh nếu gã phát hiện ra.”
“Nếu” Anh nói, nhận được một nụ cười từ Isabella, “Thẳng đến sân bay được chứ?”. Trời đã bắt đầu lạnh và khắc nghiệt. Anh nhấn nút để nâng cao kính xe, kiếm được một tiếng cười khúc khích từ Isabella. Anh trượt bộ quần áo đẫm máu ra khỏi người, ném lên chiếc ghế gần đó, rồi lấy ra 1 chiếc khăn tay từ túi của mình và bắt đầu lau máu trên khuôn mặt Phineas. Cậu hơi xao động dưới sự đụng chạm của Ferb, làm cho anh đột ngột ngừng lại. Và khi Phineas thở ra 1 lần nữa, anh tiếp tục. Và khi khuôn mặt cậu đã sạch sẽ, Ferb đã nhận được ngạc nhiên vì những gì anh làm tiếp theo.
Anh ta, Ferb Fletcher, sát thủ lớn nhất giới kinh doanh, hôn Phineas Flynn, người thừa kế tổng công ty Flynn, trực tiếp trên môi. Và lần đầu tiên trong cuộc đời Ferb, người anh hôn không đáp trả lại anh.
Cậu tỉnh dậy với chứng đau nửa đầu và quần áo nằm bên cạnh. Tóc rối xù và cậu thậm chí không thèm quan tâm đến nó. Cậu trượt tấm chăn ra khỏi người và đột ngột nhận ra bản thân trần như nhộng. Tên khốn chết tiệt!, Cậu nghĩ, gã thậm chí còn không để lại quần đùi của tôi! (Edit: *Cười biến thái*)
Quan sát căn phòng, mắt cậu gần như bị choáng vì đủ mọi sắc xanh lá cây. Nâng bản thân lên, cậu nhận thấy có 1 lưu ý nhỏ trong bàn tay bị vò nát dưới sức nặng của cơ thể cậu. Nó viết:
Tôi nghĩ cậu sẽ cần tắm.
Nắm lấy quần áo được cung cấp cho bản thân, cậu đi đến phòng tắm và mở cửa, bị chói trong giây lát với gạch trắng. Bồn tắm đầy nước ấm và có mùi thơm của hoa hồng và cậu thích nó. Cậu đã cố gắng không nhìn vào gương khi đặt mình vào bồn tắm. Nhưng một cái liếc nhỏ làm cậu thất vọng: đôi mắt đỏ ngầu và những quầng thâm dưới mắt. Cậu thở dài, chà cơ thể của mình, Phineas Flynn không thể không cảm thấy mệt mỏi, ngay cả với tất cả những tiện nghi của phòng tắm.
Cậu có thể nhớ những gì đã xảy ra. Tiếng la hét, và máu, chủ yếu là máu, máu nhuộm đỏ các bức tường và bắn đầy trên khuôn mặt của kẻ giết người, hòa với màu trắng của bản thân anh và súng. Đôi mắt tàn nhẫn và xác định 1 điều: giết chết tất cả mọi người. Cậu cảm thấy bản thân như 1 kẻ hèn nhát khi trốn dưới gầm bàn và xem kẻ giết người giết chết đồng nghiệp của mình. Một phần trong cậu thương hại tất cả. Phần còn lại lầm bầm “tuyệt thật” và cười. Cậu ghét nó. Cậu cảm thấy như bàn tay của kẻ sát nhân là 1 phần mở rộng của bản thân để đưa tiễn tất cả họ. Điên thật, cậu đã mỉm cười khi một trong số họ tiếp cận cậu và khóc cầu xin giúp đỡ, và những gì cậu đã làm đã khiến cậu ngạc nhiên nhất. Cậu cười khúc khích, và không để phí 1 giây nào để cắt cổ họng của gã, đưa tiễn đoạn đường cuối của gã, gã đã chết với đôi mắt mở rộng. Phineas có thể nhìn thấy những gã muốn nói, “Tao đã tin tưởng mày, thằng khốn!”
Cậu yêu cuộc sống của mình. Cậu ghét cuộc sống của mình.
Cậu thích được làm giám đốc điều hành thay cho mẹ mình. Candace, chị gái cậu đã có tham vọng riêng rõ ràng. Ít nhất thì cô ấy cũng làm việc cho công ty, cậu lẩm bẩm. Cô là người mẫu quảng cáo của hầu hết các sản phẩm của công ty, và cô ấy yêu công việc của mình. Cô kết hôn với ca sĩ-nhạc sĩ Jeremy Johnson, người hiện tại đang ở trên đỉnh cao danh vọng. Candace yêu công việc của mình, sự nổi tiếng của mình, cách cô khác biệt trong mỗi tập phim khác nhau. Cô yêu sự chú ý rất nhiều, và cô biết rõ Phineas sẽ luôn luôn, luôn luôn có mặt ở đó, đứng ở một góc khuất. Phineas đã có đủ quyền lực và sức mạnh để làm mọi thứ cậu muốn, nhưng như thường lệ, cậu quá tốt bụng để làm những việc ích kỷ.
Cậu ghét sự bí ẩn của cuộc sống của cậu. Cậu ghét việc cậu không bao giờ có thể gặp cha cậu và để lão lại cho 1 số báo hoặc sư tử. (Ực! OMG) Thực sự, sâu bên trong Phineas là 1 con người đáng sợ. Cậu thường bí mật cảm thấy rằng cái cách cha cậu chống đỡ cho cậu như một cách bố thí cho kẻ thiếu thốn, và cậu thích cách nghĩ lão đã bỏ cậu lại cho 1 người đàn ông khác, rõ ràng thành công hơn lão, để chạy theo lũ báo sư tử. Sự tà ác trong cậu yêu thực tế là lão đã chết trong một nhà dưỡng lão cách đây vài tháng, và cậu là người duy nhất biết điều đó. Cậu ghét cái cách cậu yêu điều đó. Cậu căm ghét bản thân mình vì điều đó.
Cậu ghét sự giả tạo của mỗi người đồng nghiệp của mình. Mỗi một người trong chúng chỉ cần cậu cho mục đích riêng của chúng, và chúng có thể sống mà không có tình bạn giả tạo, nụ cười giả tạo, và tất cả mọi thứ giả tạo đó.
Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt khi ngọn nến cháy hết và dìm cậu trong bóng tối, làm cho cậu cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Bật đèn, nhìn thấy da tay nhăn lại do tắm quá lâu, cậu quấn khăn quanh eo mình mà không lau, bước ra khỏi căn phòng và ổn định mình cho những gì sắp tới.
Ferb sụp đổ trên chiếc ghế dài, cởi áo và ném nó bất cẩn đến 1 hướng ngẫu nhiên, một người giúp việc nhanh chóng nhặt chiếc áo lên. Anh vắt 1 chiếc khăn quanh cổ mình và nhặt điều khiển TV, bật chiếc TV màn hình phẳng đắt tiền lên để giảm bớt sự nhàm chán.
Vâng, chủ yếu là để quên đi thực tế là anh đã không giết mục tiêu của mình.
Ferb phát hiện ra rằng giết người thực sự dễ dàng hơn vẻ ngoài rất nhiều. Cho anh 1 con dao, và anh sẽ giết bất cứ ai anh muốn. Mặc dù trong trường hợp này, anh không thể giết người thừa kế, có chuyện gì đó đã xảy ra với anh, và anh cảm thấy bệnh vì điều đó. Anh giết người không vì lý do gì cả. Tiền không phải là một lý do, anh đã có đủ tiền để lo cho bản thân đến khi anh chết, do đó, tiền không phải là vấn đề. Sau tất cả, anh có nhiều công việc khác và anh đã làm rất tốt, như những người bạn duy nhất của anh đã nói.
Một phần trong anh cầu xin sự khác biệt, một phần trong anh bị thu hút bởi Phineas Flynn.
Yeah, phải. Anh cười chế giễu. Tôi đã ngủ với cả nam lẫn nữ. Vì vậy tôi lưỡng tính. Điều đó không có nghĩa rằng tôi bị thu hút bởi một kẻ hèn nhát. (Edit: Are you sure? Cười man rợ)
Anh thấy người tóc đỏ rời khỏi phòng mình với một cái khăn quấn quanh eo, một vài giọt nước rơi trên khuôn ngực , cơ thể nhỏ nhắn, nhũ hoa đầy đặn.
Nóng, quyến rũ.
Ferb cắn môi, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh còn lại bên trong anh. Anh nhìn thấy người tóc đỏ đến gần hơn, và gần hơn.
Mỏng manh.
Cuối cùng, người thừa kế dừng lại trước mặt anh, trưng bày cơ thể hoàn hảo như bữa tiệc cho đôi mắt Ferb. Người tóc đỏ có vẻ không biết gì về nó và tiếp tục nhìn chằm chằm Ferb.
Tóc đỏ.
“Tôi nhớ rằng tôi đã để quần áo trên giường, phải không?” Ferb hỏi với một dáng điệu trêu chọc trong khi đôi mắt anh như tên bắn lên và xuống, quan sát mọi ngóc ngách trên cơ thể Phineas. (Ực, anh cường bạo bé bằng mắt)
“Ah, yeah, tôi đã quên, có lẽ tôi đã hơi choáng…” Cậu trả lời, Ferb tiếp tục nhìn cho đến khi chạm phải đôi mắt xanh rộng lớn của cậu, và trong khi Ferb đang không biết phải nói gì, cậu quyết định chấm dứt cái nhìn và quay về phòng mặc quần áo, để lại Ferb cực kì thất vọng phía sau.
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đang bị người đó thu hút.
Mặc dù Ferb biết, đó không phải là lý do chính mà anh không giết cậu. Thu hút không đủ làm cho anh dừng lại. Thậm chí có lúc anh đã phải ám sát người tình của anh. Họ đã quan hệ, và anh cho cô ta uống thuốc, Cantarella, cô ta chết trong khi anh đang tắm. Và anh rời khỏi ngay khi tắm xong, gần giống như anh không thể về nhà với cô ấy, anh nghĩ. Anh gần như không chạm vào bất cứ gì, và nếu có, anh đã có găng tay da của mình. Không có bất kì bằng chứng nào rằng anh đã giết cô ta. Và như vậy, mối tình của ông đã chết cùng với cảm xúc của anh, một lần nữa, một công việc cũng được thực hiện.
Thu hút là không đủ. Tình yêu, có thể. Nhưng thu hút? Chỉ là không đủ.
Anh nhắm mắt lại trong 1 thời gian ngắn, và nghĩ về lý do tại sao anh đã không thể bóp cò.

1 nhận xét:

cơm mền...!