Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

Chapter 10: The city that never sleeps



Chapter 10: The city that never sleeps

Isabella Gracia-Shapiro cần phải thừa nhận bây giờ: cô ghét gia đình Flynn.
Đó không phải là do Linda Flynn, tất nhiên, người phụ nữ đó rất đáng yêu. Gần giống như 1 người mẹ thứ 2. Không, chắc chắn không phải Linda Flynn đã kích động cô. Đó là con gái của bà, Candace Flynn – Johnson, kẻ không thể trở thành mô hình thừa kế tổng công ty Flynn, à và bây giờ Phineas Flynn đã được báo cáo là “mất tích”. Vâng, thực sự, cô ấy sẽ không nói với họ là cô biết.

Vivian Gracia-Shapiro, mẹ cô, đã giới thiệu họ với cô 1 vài ngày trước, giữa lúc cô đang thu thập những dữ liệu còn sót lại về Baljeet Rai. Cô sẽ yêu cầu Ferb hỏi Phineas một số chi tiết, nhưng cô vẫn đang khinh bỉ anh ta. Rất nhiều. Thực tế là Ferb đang rơi vào tình yêu với Phineas không thể giúp đỡ, cũng vậy. Cái gọi là “mối quan hệ”. Phineas sẽ bị giết ngay lập tức nếu đó chỉ đơn thuần là 1 mối tình. Thật là ngu ngốc. Ferb thậm chí còn chẳng thể che giấu những cảm xúc trắng trợn. Và cô ở đây, mặc một chiếc váy đẹp hình cây dừa cạn (?) (làm nổi bật mái tóc đen của cô) với một nụ cười trên khuôn mặt cứng ngắc. Hàm của cô bắt đầu tổn thương vì mỉm cười cả buổi tối. Vivian tiếp tục bập bẹ về cô, và cô có thể thấy Linda không hắn đang chú ý nghe còn Candace chỉ nghe được 1 nửa.
Những điều kích thích Isabella là sự tò mò cố ý của Candace về đời sống riêng tư của cô. Cô ấy đã liên tục cằn nhằn về tủ quần áo của cô (Isabella thở dài: “Cứ như cô ấy biết mọi điều về thời trang! Làm như thật! Nhóc, bạn bao nhiêu tuổi? Mười bảy?) và liên tục cố gắng để biết những gì Isabella cần cho cuộc sống. Rõ ràng, Candace có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ bọc của cô. Vậy, Isabella đã đi shopping nhiều hơn cô nên, và có ít thời gian hơn cho việc viết báo. Bây giờ, cô chỉ có thể chạm đến giấy 3 lần 1 tuần và tập trung toàn bộ thời gian còn lại cho việc chuẩn bị cho lễ kết hôn. Các tay săn ảnh luôn rình rập cô, và cô luôn có thể dùng những thủ thuật của riêng mình để trốn thoát.
Cuộc sống của cô đã thay đổi. Và có Chúa chứng giám, cô đổ lỗi cho gia đình Flynn vì điều đó.
Cậu tỉnh dậy trên một chiếc giường với cơn đau trong mông của mình. Cậu đã cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau kéo đến và cậu rơi ngược trở lại. Một tiếng cười vang vọng trong phòng thu hút sự chú ý của cậu ra cửa, nhìn thấy nụ cười “đáng bị đập” của kẻ đã hành hạ mình. Cậu rên rỉ trong thất vọng, ném cái gối gần nhất về Ferb. Không ngoài dự kiến, Ferb bắt nó bằng một tay và thậm chí nụ cười của anh còn không dao động.
“Được rồi, tốt! Vì đức Kitô, đừng nói gì cả!” Đầu đỏ lẩm bẩm trong hơi thở. Ferb tiến đến giường và ngồi gần cậu.
“Anh đã nói với em điều đó.”
“Cảm ơn. Bây giờ làm ơn ngừng trở thành 1 tên biến thái như thế—.”
Ferb khịt mũi.
“—Và giúp tôi. Chết tiệt, anh đã khắc nghiệt.”
“Anh có thể nhắc em, chính em đã cầu xin như vậy.”
Anh ôm Phineas, nâng cậu lên trong một tư thế bế cô dâu sáo rỗng, trong khi vẫn nhếch mép cười. (Hầu như anh công nào H xong cũng cười như thằng ngu suốt cả ngày thì phải _ _!) .Đó là khi Phineas chợt nhận ra rằng anh đã không mang bao, chết tiệt, vì vậy cậu bắt đầu nguyền rủa trong hơi thở của mình.
“Được rồi, nghiêm túc, em có thể sẽ ghét anh nếu anh làm em khập khiễng 1 ngày, nhưng sẽ không ghét anh vì anh giết đồng nghiệp của em?”
“Chết tiệt thẳng.”
“Anh là một tên khốn bện hoạn, anh có biết điều đó?”
“Tất nhiên anh biết.”
Anh đặt Phineas lên ghế, và trong 1 thời gian, họ chỉ im lặng.
“Em định làm gì bây giờ Phineas.”
“Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đi thăm bạn cũ thân yêu Buford của tôi, và cho anh ta biết phần còn lại của câu chuyện.”
“Ferb làm ơn, lái xe quay trở lại, xin vui lòng đừng quay trở lại New York cùng với tên thừa kế khốn kiếp đó và lôi em ra khỏi những đau khổ của em.”
“Izzie, bình tĩnh, mọi việc không tệ như thế.”
Sự tức giận sôi sục trong ngực Isabella đã phun trào và cô bán chạy đến văn phòng mình, và khi khóa cửa, cô thở “Đừng, thậm chí anh còn dám nói nó không tệ như thế? Ferb Fletcher! Anh thì biết gì chứ? Em đang sống trong 1 cơn ác mộng chết tiệt và đây là lỗi của anh.”
“Anh cũng yêu em, Izzie!”
“Không! Không! Em ghét anh, Ferb, nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều. Và em thề, nếu anh dám đặt nửa ngón chân lên New York, em sẽ cho lũ chó canh cửa của em xử lí anh và rải máu của anh lên khắp các bức tường của văn phòng em.” Cô dậm chân nhẹ, sốt ruột, một biểu hiện của sự thất vọng. “Anh đang mang…bệnh dịch hạch đến cho em. Anh không thể giết cậu ta, vì vậy anh giấu cậu ta với tất cả mọi người. Từ thực tế, bây giờ anh đang nói là anh đã rơi vào tình yêu với cậu ta, và rằng nó sẽ không được tính là 1 sự thất bại. Anh là 1 kẻ hèn nhát, Ferb, một kẻ hèn nhát chết tiệt.”
Chiếc may bay nhẹ nhàng cất cánh khỏi mặt đất, những cơn gió ngược bình thường không đem lại 1 chút áp lực nào. Phi cơ trưởng mở khóa an toàn và thông báo mọi người có thể tự do đi lại trong cabin, nhưng 2 hành khách duy nhất của chuyến bay hầu như không di chuyển.
Phineas đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không thấy gì nhiều, cậu trầm ngâm, nhưng cậu không di chuyển. Cậu không muốn, cậu không thích, đó là vấn đề.
Cậu đánh giá cao sự yên lặng, và có rất nhiều yên tĩnh trên máy bay riêng của anh, thỉnh thoảng có vài tiếng bip và clinks vang vọng trên toàn bộ máy bay, tất cả mọi thứ nghe có vẻ rất chung chung và hầu như nguôi đi cùng lúc. Cậu gần như quên đi thời gian trôi qua. Cậu nhắm mắt lại, dựa đầu lên cửa sổ thủy tinh, cảm nhận rằng cậu từ từ trôi, trôi đi…
Và Ferb chỉ có thể mỉm cười khi nhìn thấy tất cả.
Sau một thời gian dài, cuối cùng anh đã có thể có 1 giấc mơ đẹp.
“Ferb, con yêu…”
Giọng nói của bà gay gắt, giống như một sự yên lặng, và anh tỉnh dậy, dụi mắt với bàn tay của mình. Bàn tay bà nắm lấy áo ngoài của cậu bé, giữ anh như thể anh là thứ mong manh nhất trên thế giới. Anh đã tự hỏi vì sao mẹ anh run rẩy, lý do tại sao những giọt nước mắt đã rơi trên mắt bà, tại sao mẹ khóc như thể bà đang rất đau đớn.
“Mẹ?” Cuối cùng anh gọi, và nhận được mẹ mình thở dài khó khăn hơn, “Mẹ ơi, chuyện gì vậy?” Mẹ của anh đã có một chút tiếng nấc, và bà cố gắng nói rõ ràng từng từ một.
“Không có gì, con yêu.” Bà vuốt ve má anh từ từ, “Ferb, con sẽ hứa với mẹ một điều mà con sẽ giữ mãi mãi?”
Cậu bé chỉ gật đầu.
“Sau đó, hứa với mẹ rằng tất cả mọi điều con làm, đều đừng giống như cha con…”
Anh tỉnh dậy với một cú sốc, và anh nhớ ra rằng anh đang ở trên máy bay. Anh nhìn xung quanh và nhận ra người tóc đỏ đã biến mất. Bằng cách nào đó, điều này làm anh thất vọng rất nhiều và anh đứng dậy để đi tìm cậu, chỉ để nhìn thấy cậu ở cửa buồng lái, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt lo lắng. Và cậu đưa tay ra để lau một giọt nước mắt đơn độc trên má trái của Ferb khi anh đến gần hơn.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Phineas hỏi.
Vâng, chắc là có?
“Anh không nghĩ đây là thời gian tốt nhất để nói về những việc riêng tư. Anh đoán, em phải có 1 kế hoạch bây giờ.”
Người tóc đỏ cau mày trong thất vọng, nhưng dù sao, cậu nhún vai, mỉm cười 1 cách dứt khoát: “Anh, bạn của tôi, anh chính là chìa khóa cho sự thành công của kế hoạch này.” Cậu ra hiệu để cả 2 quay về chỗ ngồi của mình, họ ngồi đối diện nhau. Phineas đan tay vào nhau, Ferb chỉ đơn giản ngồi dựa vào cửa sổ. “Anh biết nơi Buford sống, anh có thể đưa chúng ta đến đó.”
“Chờ đã, em có ý gì? Chúng ta?”
“À, tôi đoán kể từ khi chúng ta có quan hệ cách đây 2 đêm, anh sẽ phải tham gia cùng tôi.”
Ferb nâng chân mày lên, Phineas thở dài.
“Được rồi, được rồi. Tôi cần anh.” Cậu cắn môi dưới. “Làm ơn.”
Người Anh thở dài, “Tất nhiên anh sẽ giúp. Nếu không tại sao anh lại phải đi cùng em đến New York?”
“Tôi không biết…để giết tôi?”
“A…Vậy là em muốn anh làm thế?”
“Nó có vẻ là một nơi thích hợp để tôi chết, anh có nghĩ rằng tôi thích bầu trời đêm và những con phố sáng đèn của thành phố nhộn nhịp? Tôi thích thức suốt đêm chỉ để cảm nhận nó…” Và cậu đã, một lần nữa, biểu lộ một phần rất dễ bị tổn thương bên trong cậu, nhưng cậu đã không lo lắng nhiều. Cậu có thể tin tưởng người đàn ông này, và cậu đã.
New York không bao giờ là thích hợp cho 1 giấc ngủ dài. Nếu em muốn ngủ, đến Baltimore.” (Baltimore là một thành phố độc lập thuộc tiểu bang Maryland, bờ biển phía Đông Hoa Kỳ)
Và cả 2 đều bật cười.
“Nhưng thực sự, thực sự nghiêm trọng, tôi cần anh ở đó Ferb.”
“Anh biết.”
“Và cho tôi một đặc ân, được chứ?” Người tóc đỏ cười, để lộ hàm răng trắng hoàn hảo. “Tôi muốn anh chỉ đánh bại chúng, không phải giết chúng, cứ làm điều gì anh muốn, chỉ cần không giết chúng.”
“Làm sao anh làm được điều đó?”
“Đạn gây mê là cực kì hữu ích, anh biết, bên cạnh đó.” Cậu lấy từ trong túi áo khoác của mình ra một con dao – con dao cậu đã lấy khi cậu hứa sẽ giết Ferb trong tương lai – và đặt nó trên bàn giữa họ. “Đây là bước đầu tiên đến mục tiêu của anh. Anh muốn kết thúc điều này mà, phải không?”
Và Ferb hiểu rằng không có thêm tranh cãi gì về vấn đề đó. (Đột nhiên muốn tặng bác Ferb cái chứng nhận thê nô.)
Sau một vài giờ mệt mỏi nặng nề với Phineas Flynn, chiếc phản lực của Ferb đã hạ cánh an toàn xuống New York. Ferb đã dành 1 vài phút cuối trên máy bay để chỉnh sửa lại bản thân, nhún vai và phủi một số bụi bẩn vô hình ra khỏi chiếc cả vạt màu xanh lá cây của anh ta (Xanh lá á? >”<!) . Phineas đã nỗ lực cắn môi, nhưng một vài tiếng cười khúc khích vẫn tiếp tục len lỏi vào không khí. Trời đã tối, cậu nghĩ đó đã là 1 hoặc 2 giờ sáng ở đây.
“Làm ơn cho tôi biết anh có 1 nơi nào đó để nghỉ lại ở New York.” Phineas hy vọng hỏi, lo lắng ánh rõ trong giọng nói của cậu. Và Ferb chỉ cười khúc khích. “Này, tôi đã cần phải chắc chắn trước khi tôi chạy đến nhà tôi, và tôi biết rằng mẹ tôi sẽ để mắt đến tất cả chúng cho đến khi bà tìm được tôi…” Cậu đột nhiên có vẻ lo lắng, Ferb hỏi: “Gì nữa?”
“Hãy tìm nơi để có được 1 giấc ngủ ngon, sau đó lập kế hoạch, tôi kiệt sức.” Dạ dày cậu đột nhiên gầm gừ, “Và đói, đó là vấn đề.” Anh đã hơi lạc 1 chút. “Em nói ‘nhà’?”
“Uhm, có khoảng 5 căn ở riêng New York. Diện tích toàn bộ Tri-State thuộc về tôi, haha!”
“Vì lý do quái gì mà em cần 5 ngôi nhà ở New York?”
“Lý do? Là giám đốc điều hành của công ty lớn nhất Tri-State? Có cuộc họp ở bất cứ nơi nào ở mọi lúc?” Cậu xoa xoa thái dương. “Tôi yêu New York, thực sự, nhưng công việc của tôi đang giết tôi.”
“Anh có thể thấy điều đó.” Anh nhẹ nhàng cười khúc khích. “Chỉ có 3 phút ở New York, và em luôn miệng nhắc về công việc. Một chút nhẫn tâm, phải không?”
“Tôi hoàn toàn tôn sùng New York và công việc của tôi, vậy làm ơn giết tôi, chúa ban phước lành.”
“Ừ, phải.” Người Anh khịt mũi, đưa Phineas đi xuống máy bay trong khi đặt 1 tay lên vai cậu mà không bao giờ rời ra. Khi cả 2 đã xuống khỏi máy bay, anh lấy ra 1 cặp kính trong túi áo khoác và gọi 1 cuộc điện thoại ngay sau đó.  
“Có 1 vài chú chim cúc cu tuyệt vời đã chạy đến với em khi anh đến. Chào mừng trở lại New York, tên khốn.”
“Oh, thôi nào, sweetheart, đó không phải là loại ngôn ngữ phù hợp với em. Bên cạnh đó, chim bay, không chạy.”
Trong khóe mắt mình, anh có thể nhìn thấy 4 người đàn ông da đen, 2 trái và 2 phải. Anh nhanh chóng trượt điện thoại vào trong và rút ra 1 khẩu 0,45 li trên đường trở lại trong khi cười rộng rãi.
“Ôi trởi, Isabella Gracio-Shapiro, anh yêu em biết bao vì tất cả những rắc rối em mang lại cho anh.” Anh ném khẩu súng lục ổ xoay cho Phineas, người trông hoàn toàn bị sốc, và anh mỉm cười trấn an. Anh từ từ rút ra những con dao từ tay áo của mình và để cho 4 tên đánh thuê nhìn thấy. Tất cả chúng chạy về phía họ, 2 tên tấn công anh và số còn lại lao về phía Phineas, và Ferb, theo bản năng, ném 1 nửa số dao trong tay đến 2 người ngẫu nhiên, tạm thời dừng chân chúng.
À vâng, chúng vẫn còn có súng, do đó, khỉ thật.
Hai gã da đen trên mặt đất đã quằn quại trong đau đớn, nhưng một trong số đó đã xoay sở được đến bao da để lấy súng. Ferb ném một con dao vào tay gã ngay trước khi gã có thể bắn về phía Phineas.
“Anh có 1 lý do để đưa khẩu súng đó cho em, honey.”
“Ồ, vậy bây giờ tôi đã có 1 biệt danh huh? Tôi có thể gọi anh là Beanpole McGee nếu tôi muốn chứ?” Phineas bắn 2 phát đạn xuống chân 2 kẻ tấn công Ferb, và cười rộng rãi với trò đùa tốt đẹp của mình. Đã 2 năm kể từ lần cuối cậu bắn người. Thật sự, không phải là tệ cho lần đầu tiên thử lại sau 1 thời gian dài. “Hoặc anh sẽ muốn một cái gì đó đáng yêu hơn?”
“Ít nói chuyện và hành động nhiều hơn, làm ơn.” Một nhóm khác chạy đến, và Ferb không còn lựa chọn nào khác ngoài đưa ra khẩu Glock 18 hiếm của mình (anh thích giết người trong im lặng). Anh bắn vào chân tất cả chúng, không thực sự muốn giết chúng. “Izzie, còn đó không?”
“Em đang làm anh chán đến chết, darling. Muốn đi uống nước với anh 1 hoặc 2 lần khi em xong việc chứ? Anh sẽ rảnh cả phần ngày còn lại.”
Và điện thoại ngắt.
Anh tiến về phía trước và đá vào ống chân 1 người đàn ông, gã hét lên đau đớn. Phineas cười trước cảnh tượng, cậu có một sự hài hước kì lạ. (Hức, 2 vợ chồng tàn bạo) Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát. Ferb cười toe toét 1 lần nữa.
“Đến giờ rồi!”
“Tuyệt, bây giờ thì trông tôi như 1 kẻ giết người thực sự.”
“Em đang đeo kính và mặc áo khoác, họ sẽ khó có thể nhận ra.” Anh nắm lấy tay Phineas. “Thôi nào.”
“Chúng ta đang đi đến chỗ quái nào vậy?” Phineas hét lên. Ferb đã kéo tay cậu rất mạnh, cậu hầu như có thể cảm thấy cánh tay mình sẽ bị trật khớp. Phía trước họ, cậu nhìn thấy 1 chiếc Ducati đen (một trong 5 chiếc siêu xe đắt nhất thế giới với giá 160000 USD, tương đương 3 tỉ 332 triệu. Ực, anh giàu khủng khiếp), một cái gì đó chắc chắn Ferb sẽ sở hữu. Anh ném cho cậu mũ bảo hiểm, và cậu lập tức chụp nó lên đầu, leo lên chiếc xe và mỉm cười với chính mình.
“Chúng ta sẽ đi đến thăm vị hôn thê tàn bạo của em, người đã cố gắng thuê sát thủ giết anh.”
“…Cái gì?”

3 nhận xét:

  1. Nương tử....Bổn trượng phu comt cho ngươi này....Cái blog này cho Cuồng Đam Phái tự xướng là chính nha....HAHAHA

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thấy H ta zýt thía nào? Đủ đô chưa? Smileeeeeeeeee...đang tự kỉ, hk pék chừng nào mới ra chương mới được nhá

      Xóa
  2. Càng ngày càng phức tạp :))

    Trả lờiXóa

cơm mền...!