Chap 9: Secrets Chapter 10: The city that never sleeps
Ferb chỉ gật đầu khi cậu hỏi. Không
còn lý do gì để tiếp tục giữ bí mật nữa, giữ bí mật là vô ích bây giờ, họ đang
phơi bày tất cả, và ít nhất, Ferb cảm thấy an toàn.
(Mặc dù đôi tay tôi đang được nhuộm đỏ vì những bí mật mà tôi đã nói.)
Anh muốn nói gì đó, chủ yếu là “đồ
ngốc, tại sao không chỉ nói với anh ta? Tôi đã gần như giết cậu” và “cậu quá tử
tế với mọi người” và “cái kế hoạch khốn kiếp mà cậu đang lập ra là gì vậy?”.
Tất cả mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo. Phineas là một người độc thân hoàn hảo.
Cậu rõ ràng chỉ cố gắng hết sức làm mọi thứ để bảo vệ những người quan trọng
với mình.
“Tôi không tồn tại, nhớ chứ?”
Và anh không nói dối, không có gì
chứng minh anh còn sống hay đang tồn tại.
“Tại sao cậu không nói điều này với
bất kì ai, nhưng lại là tôi?” Ferb thấy mình hỏi.
“Tôi không muốn giữ điều này 1 mình
mãi mãi.”
“Tại sao?” Anh tách khỏi bàn tay nắm
chặt, nhìn chằm chằm vào Phineas đủ lâu để làm cậu cảm thấy bối rối. “Tôi đã cố
gắng để giết cậu. Tôi thực sự đã làm, tôi chưa bao giờ thất bại trong bất kì
nhiệm vụ nào.” Anh cắn môi. “Cậu là người duy nhất.”
“Như tôi đã nói, tôi không muốn giữ
mọi thứ một mình.” Cậu nhìn Ferb nhấn môi mình lên môi cậu. “Và rõ ràng,” Cậu thở
hổn hển một chút khi Ferb bắt đầu nhấm nháp môi dưới của cậu, mút nó nhẹ nhàng.
“Anh là người duy nhất--ah---ở đây…” Bàn tay cậu nắm lấy tóc Ferb, kéo xuống
nhẹ nhàng. “Chúng ta---.” Ferb bất ngờ dò dẫm các nút áo của cậu và cậu thấy
mình cười nhẹ nhàng. “Chúng ta không nên--.” Cậu yếu ớt rên rỉ. Well, chết tiệt thật.
“Nghiêm túc, có chuyện quái gì với
cái áo này vậy?” Ferb lẩm bẩm, ấn môi mình lên môi Phineas. “Đó có phải là lý
do duy nhất?” Cuối cùng, áo sơ mi rơi xuống và Phineas mỉm cười khi Ferb nhìn
cậu. Anh bắt đầu hôn cổ cậu, cảm thấy từng cái nuốt nhẹ nhàng nơi yết hầu.
Ferb Fletcher đã mất kiểm soát. Anh
ta. Người đàn ông có khả năng tự kiềm chế nhất thế giới, đã mất kiểm soát.
Tâm trí anh giờ chỉ còn những thứ như
da của Phineas mềm như thế nào dưới tay anh, cảm giác giống như lụa, làm thế
nào Phineas run rẩy bên dưới anh. Thật buồn cười khi mọi thứ cứ trào ra như
thế, Ferb cười. Anh đã chạm vào tất cả, hôn cậu ở những nơi khiêu dâm đáng ngạc
nhiên, chỉ vì lý do là Ferb muốn nghe thử giọng nói đó có thể lên cao như thế
nào.
Đặt cậu nằm xuống, Ferb có thể thấy
Phineas căng thẳng, và anh cố gắn làm dịu cậu bằng những nụ hôn trên trán, và
thì thầm “Không sao đâu.” Dù sao đi nữa, nó dường như đã làm việc.
Anh trả lời với 1 nụ hôn sâu, chủ yếu
thực hiện theo bản năng. Dựa trên những cảm xúc bị lột trần của anh, trái tim
cậu ném mọi thứ ra ngoài, và Ferb đón nhận tất cả. Đã rất lâu từ lần cuối cùng
trái tim anh đập nhanh với những cảm xúc mãnh liệt như thế này, đó là hấp dẫn.
Và với điều này trong tâm trí, anh đưa lưỡi vào miệng Phineas, len lỏi đến mọi
ngóc ngách, gần như là hôn cậu trống rỗng. Chỉ là anh muốn điều này rất nhiều,
gần như đau đớn. Điều duy nhất mà anh lo lắng bây giờ là, thực tế điều này sẽ
kết thúc sớm. Sau tất cả, anh sẽ ra đi vào lúc mọi chuyện kết thúc.
“Anh nghĩ...” Ferb Fletcher thở hổn
hển, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh rộng lớn. “Anh nghĩ rằng anh đã yêu em…”
(Cho em xin 1 giây ạ, từ khúc này là H nhá, nhẹ thôi, nhưng
mà thực ra bản gốc không có đoạn này đâu ạ, chỉ là em viết thêm theo yêu cầu
của bác Hoa Băng và bác Thiên Tuyên thôi, thành ra không cần đọc cũng không sao
đâu ạ :X)
Mắt Phineas mở lớn một chút để đáp
lại cái nhìn của Ferb, và cậu run rẩy qua hơi thở “Khôn--không, chúng ta k- ah-
không nên---.” Ferb phớt lờ những gì cậu nói, anh rời mắt khỏi đôi mắt cậu một
cách miễn cưỡng, khi cậu tránh né ánh mắt anh bằng cách xoay đầu sang 1 bên, và
bắt đầu tiếp tục liếm cổ cậu, hôn từng cm trên lớp da mịn màng và nhẹ nhàng mút
yết hầu cậu. Tay anh trượt xuống dưới, xoa bóp
nhũ hoa hồng nhạt, gây ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
“Làm o---ahhhh--làm ơn--.” Phineas
rên rỉ, cậu cắn chặt môi, tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc Ferb trong khi anh di
chuyển dần xuống nụ hoa còn lại và mút nó nhẹ nhàng.
“--Ferb---nghnnnn---Ferb---d-dừng lại---.” Tay
anh đã trượt xuống lưng quần cậu, tháo mở thắt lưng và khuy quần cậu trước khi
luồn vào trong và nắm lấy cậu. “Không sao đâu” hơi nóng của anh phả vào tai
cậu, và anh hôn trán cậu lần nữa trước khi nhẹ nhàng bơm lên và xuống, nhịp
nhàng, để có cậu nâng cao giọng và rên rỉ tên anh nhiều hơn.
Căn phòng hoàn toàn bị bao phủ trong
bóng tối khi anh kéo tất cả màn lại, và trong bóng tối, anh mỉm cười lúc giọng
cậu rên rỉ tên anh ngày 1 to hơn và hơn nữa. Tay
cậu níu lấy lưng anh như thể đó là điểm tựa duy nhất cho cuộc sống cậu, và mắt
cậu mở hé, bừng sáng. “Ferb---Nghnnn--ahhhh---Ferb---.” Cậu rên rỉ, và anh tăng
nhanh tốc độ, trong lúc ấn môi mình lên môi cậu, kéo cậu vào 1 nụ hôn mãnh
liệt. Và cậu gần như hét lên trong miệng anh lúc bắn ra trong tay anh.
Anh thấy mình mỉm cười nhiều hơn khi
cậu đáp trả lại nụ hôn và vặn vẹo bản thân dưới thân anh, đồng thời nâng hông
lên để anh có thể dễ dàng cởi quần cậu và ném nó 1 cách bừa bãi xuống đất. Tay anh trượt xuống phía sau và đưa 1 ngón tay vào cửa lỗ
của cậu.
Cậu mở lớn mắt trong sửng sốt
“F---Ferb?--Dừng lại---Nghnnn---Grhhhh-Ferb---Ferb--.”, và anh hôn cậu, nhẹ
nhàng an ủi “Sẽ không sao đâu…” ngón tay anh bắt đầu chuyển động trong cậu “anh
muốn tất cả mọi thứ của em, tất cả mọi thứ thuộc về em…” thêm một ngón tay, và
anh hôn cậu sâu hơn nữa, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cậu trong một niềm đam mê mãnh
liệt “trao tất cả của em cho anh…” ngón thứ ba, cậu vặn vẹo phản đối, nhưng vẫn
đáp trả nụ hôn của anh, mắt nhắm nghiền, và móng tay cậu đào vào lưng anh,
nhưng anh không quan tâm “…chỉ đêm nay…cho đến khi em hiểu rằng…anh yêu em.”
Anh rút ngón tay ra khi nghĩ rằng cậu
đã giãn đủ, và khi cậu nghe tiếng kéo khóa quần, cậu nhìn xuống theo bản năng
chỉ để mãi mãi hối hận vì đã làm điều đó, giờ thì cậu biết anh không chỉ cao
lớn vẻ bề ngoài…khỉ thật.
“F-Ferb-Ferb. Đ-Đừng---Kh-Khoan đã---
Grahhhhhhhhhhh---.” Phineas thét lên thành tiếng khi Ferb ấn bản thân vào trong
cậu, sâu hơn, hơn nữa, trong khi hôn Phineas, mút, cắn tai cậu và cố gắng phân
tán sự chú ý của cậu, 1 tay anh tiếp tục bơm cái ấy của cậu lên và xuống, tay
còn lại xoa bóp nhũ hoa hồng đang đứng thẳng vì hưng phấn. Phineas nhắm nghiền
mắt, cắn chặt môi dưới để chặn tiếng rên rỉ, cố gắng tập trung vào những nơi
Ferb đang chạm đến ngoại trừ nơi đó. “Không sao đâu, thả lỏng đi---Ugnnn—bên
trong em tuyệt thật Phineas---. Anh không đợi được nữa--.”
Ferb bắt đầu di chuyển từ từ, từng
chút một, sau đó tăng dần tốc độ lên.
Ban đầu chỉ có những cơn đau, rất
đau, cảm giác giống như cơ thể cậu bị xé thành 2 và Phineas chưa từng cảm thấy
đau như thế, thậm chí là lúc cậu bị bắn. Nhưng rồi cậu dần quen với cơn đau và
dần cảm nhận được khoái cảm, từng đợt khoái cảm đan xen với cơn đau làm đầu óc
cậu mờ hẳn đi, cậu chỉ còn cảm nhận được thân thể Ferb dán sát vào cơ thể cậu
và sức nặng của anh đè nghiến cậu xuống nệm. Từng nụ hôn rải rác khắp cơ thể,
mút, cắn, từng cái vuốt ve, xoa bóp. Và khi anh chạm đến 1 điểm nào đó trong cơ
thể cậu, cậu hét lên trong vui sướng và ôm ghì lấy anh. Cậu không còn muốn quan
tâm gì nữa, giống như mọi khó khăn, mọi điều ngăn cản giữa cả hai đều không
thành vấn đề, mặc dù không có gì có thể
ngăn cản cả 2. Cuối cùng, với 1 tiếng gầm thấp, anh bắn vào sâu bên trong
cậu.
Đầu cậu nặng trĩu, cậu nhắm mắt lại,
chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu nghe Ferb thì thầm,
làm cậu vô thức mỉm cười trong giấc ngủ…
“…Anh yêu em…”
Ọ__Ọ
Trả lờiXóaTạm biệt tuổi thơ!
Trả lờiXóanhư vầy mà kêu nhẹ hả trời
Trả lờiXóa