Brother
complex
Author:
Forlornwriter.
Rating:
T
Pairing:
G27
001.
Khi Sawada Ieyatsu sinh ra, anh là 1 đứa bé xinh đẹp
với đôi mắt vàng, mái tóc vàng, da trắng và đáng yêu. Cha mẹ và mọi người thân
yêu quan tâm đến anh. Đáng ngạc nhiên, anh đã không thực sự khóc nhiều, và anh
thực sự khá yên tĩnh, xuất hiện gần như sâu sắc.
Nana nhìn vào anh và biết rằng anh sẽ trở thành 1 con
người tuyệt vời, bất kể thứ anh theo đuổi là gì.
Iemitsu nhìn vào anh và biết rằng anh là đứa con trai
đáng để tự hào.
Ieyatsu chỉ mới lên 5 khi anh muốn có 1 cái tên khác.
Tất cả mọi người trong lớp đều xem tên anh như 1 niềm vui khôi hài. Ieyatsu
thậm chí không thể phát âm tên của bản thân. Thật kinh khủng, và anh nhiều lần
khó chịu vì nó.
Khi anh có người bạn thân đầu tiên của mình, người
cũng có 1 cái tên khôi hài và không có bất kì đứa trẻ nào có thể phát âm chính
xác, họ chọn tên cho nhau.
Ieyatsu chọn “G”
Grendel chọn “Giotto” (Grendel không phải là tên thật của G nhá pà
koan, tác giả chỉ chọn bừa 1 cái tên nghe có vẻ kì quặc.)
(Xí 1 phút, mấy anh nghĩ mấy cái tên mà mấy
anh tự đặt dễ phát âm lắm hả? “No!!!!” *bị bắn*)
Do đó, Ieyatsu trở thành Giotto, và anh khẳng định để
tất cả mọi người gọi anh như vậy. Tuy nhiên, anh cho phép cha mẹ mình tiếp tục
gọi anh là Ieyatsu khi mẹ anh hầu như bắt đầu khóc, nói về việc anh bằng cách
nào đó lớn lên nhanh chóng.
003.
Khi Giotto lên 8, mẹ anh mang thai 1 lần nữa. Cha mẹ
anh đều rất háo hức chờ đợi sự ra đời của em bé, và nói với Giotto rằng bằng
cách nào đó anh sẽ có 1 đứa em trai hoặc em gái sớm. Họ quyết định sẽ không tìm
hiểu về giới tính của em bé, họ muốn đó sẽ là 1 bất ngờ.
Giotto không chắc chắn bản thân thích ý tưởng có thêm
1 đứa em. Điều đó có nghĩa là sự chú ý của cha mẹ dành cho anh sẽ giảm rất
nhiều, và thành thật, anh không thích điều đó.
Anh chắc chắn khi em bé sinh ra, anh sẽ ghét nó rất
nhiều. Anh không cần một đứa em, anh
cũng không muốn có 1.
Tuy nhiên, anh không thể không tò mò tự hỏi rằng em bé
sẽ trông như thế nào. Nhưng chắc chắn điều này không có nghĩa rằng anh sẽ thích
nó. Chắc chắn, anh sẽ không thích bất kì ai đánh cắp sự chú ý của cha mẹ từ
anh.
004.
Khoảng 9 tháng trôi qua, và mẹ anh trở nên rất, rất
mập, và điều đó có thể làm cho bà thậm chí còn không thể nhìn thấy ngón chân
của mình. Suy nghĩ đó luôn làm cho Giotto cười khúc khích. Anh tự hỏi bao giờ
mẹ anh sẽ trở nên ốm hơn, có lẽ.
Và sau đó, mẹ anh trở nên “l-labour—?” sao cũng được,
là nó.
Tất cả những gì Giotto biết là cha anh đã lái xe như 1
tên điên, và mẹ anh gào thét suốt chuyến đi trên ghế hành khách. Giotto trượt,
nhào lộn trên băng ghế sau, không thể ngồi yên tại chỗ ngồi của mình như thường
lệ, và bắt đầu khóc khi đầu anh đập vào cửa kính xe, nhưng không ai chú ý đến
anh.
Khi họ đến bệnh viện, cha đã gần như bỏ quên anh trong
xe. Và ông đã quay trở lại vào phút cuối, đưa anh vào phòng mẹ một cách nhanh
chóng. Bà vẫn còn nằm trên giường và la hét, trong khi rất nhiều người chạy qua
chạy lại với các công cụ trên tay.
Giotto chưa bao giờ sợ hãi như vậy trong cuộc đời
mình. Có phải mẹ anh đang đau đớn?
Cha không nói gì trong suốt quãng thời gian đó, ông
chỉ ngồi yên và cho phép mẹ anh nắm tay mình, tay còn lại được đặt trên lưng
Giotto, và đặt anh trên đầu gối của mình.
Cuối cùng, ông mỉm cười khi ông nhìn xuống anh và nói:
“Con sẽ sớm trở thành 1 người anh.”
Giotto hoàn toàn không thích điều đó.
005.
Chẳng bao lâu, mẹ ngừng la hét, và bằng cách nào đó,
nó đã ra khỏi bà. Giotto không thể nhìn thấy chính xác những gì đã xảy ra, một
người đàn ông – có vẻ như tên của ông ta
là Dr.Shamal – đã làm gì đó trong khi điều đó xảy ra.
Nhưng mẹ không mập nữa, và có 1 cái gì đó đang khóc
lóc hết sức mình. Giotto đặt tay lên tai và cau mày.
Anh ghét nó
rồi.
Cha và mẹ anh không như anh, mẹ thực tế gần như nhảy
cẫng lên trên giường của bà, mặc dù bà vẫn còn yếu và kiệt sức.
Bà lấy nó từ
bác sĩ sau khi nó được làm sạch và
bọc trong vải, giữ nó gần, đung đưa nhẹ nhàng. Cuối cùng, nó ngừng la hét. Giotto bỏ tay ra khỏi tai một cách thận trọng, hy
vọng nó không bắt đầu la hét 1 lần nữa.
Mẹ mỉm cười với cha và đưa nó cho ông. Ông giữ nó thật
cẩn thận, như thể nó là thứ mỏng manh nhất trên thế giới, và sau đó liếc nhìn
xuống anh.
“Con có muốn nhìn thấy em của con?” ông hỏi với 1 nụ
cười lớn.
Không thực
sự, Giotto muốn nói như vậy rất
nhiều, nhưng trái lại, anh gật đầu.
006.
Nhăn nheo và xấu xí, nhăn nheo và nhỏ.
Giotto muốn quay đi, nhưng sau đó nó mở mắt. Một đôi
mắt đẹp màu nâu, giống như của mẹ, nhìn lên anh chăm chú, tươi sáng sống động,
và sau đó, nó --- em ấy – cười khúc khích.
1 cánh tay đưa lên, chạm vào khuôn mặt anh.
Giotto, thực sự không cố ý, cúi xuống, ép đôi tay nhỏ
bé của cậu vào má mình, nghiêng người ấn vào nó và không thể không mỉm cười.
Đây là em
trai của mình. Mình là anh trai của em ấy.
Đột nhiên, 2 câu nói không còn có vẻ quá tệ nữa.
007.
Sawada Tsunayoshi là tên của em trai anh, gọi tắt là
Tsuna, kể từ khi Giotto không chắc chắn có thể phát âm chính xác tên của cậu.
Tại sao cha mẹ anh luôn đặt những cái tên kì quặc như vậy? Việc đó có mục đích?
Anh không chắc chắn.
Tsuna là 1 người em trai tuyệt vời, và Giotto yêu
thương cậu sâu đậm.
Và anh không quan tâm nếu cậu nhận được nhiều sự chú ý
của cha mẹ hơn anh, bởi vì anh cũng vậy.
Họ dường như đã làm một việc mà Giotto không hề mong
đợi. Anh đã nghĩ rằng anh sẽ ghét cậu, anh sẽ muốn ghét cậu, nhưng anh yêu cậu
rất nhiều.
Tsuna dường như có 1 loại tác dụng kì lạ trên tất cả
mọi người.
008.
Giotto và Tsuna bắt đầu thân thiết 1 cách dễ dàng, và
không cần nhiều sự nhắc nhở từ cha mẹ, anh luôn chơi và trò chuyện cùng Tsuna.
Tsuna sẽ kéo mái tóc của anh và chạm vào má anh với sự thích thú.
Nana sẽ luôn kêu lên vui vẻ khi bà thấy 2 con của bà
đã trở nên thân thiết 1 cách nhanh chóng.
Iemitsu không thể không mỉm cười trìu mến khi khi nhìn
thấy họ không thể tách rời.
009.
Năm
tháng trôi qua, Tsuna lên 5 trong khi Giotto là 13. Họ vẫn rất thân thiết, và
mặc dù Tsuna không biết, cậu đã luôn có Giotto xoay quanh bảo bọc mình. Giotto
không quan tâm điều đó, và anh tiếp tục vai trò người anh trai tốt của mình
theo cách tuyệt vời nhất.
Bất
cứ khi nào cậu bị bắt nạt, Giotto đuổi chúng đi bằng những lời lẽ sắc bén hoặc,
nắm đấm của mình.
Bất
cứ khi nào Tsuna có 1 boo-boo (có ai hiểu từ này là gì
không? Ta không chắc, nhưng có lẽ là đi vệ sinh???) Giotto nhanh chóng
đưa cậu đến mẹ để cô ấy có thể làm cho mọi chuyện tốt hơn.
Bất
cứ khi nào cậu sợ hãi vào ban đêm, cậu đến phòng Giotto, và anh sẽ để cậu ngủ
cùng mình.
Bất
cứ khi nào Tsuna bị bỏ rơi khỏi các trò chơi, Giotto sẽ đến, và 2 anh em sẽ
chơi những trò chơi chỉ có 2 người, và chỉ dành riêng cho 2 người.
Tsuna
tin rằng cậu có người anh tốt nhất thế giới, và yêu thương anh rất nhiều. Cậu
muốn được như anh khi cậu lớn lên, và luôn luôn nói với cha mẹ điều này. Cha mẹ
sẽ chỉ mỉm cười trìu mến trong khi ngắm nhìn con cái của họ, hiểu rằng họ đang
nuôi dạy những con người tuyệt vời theo 1 cách tuyệt vời.
Không
chỉ như thế, dường như tình cảm của họ ngày một tăng trưởng theo thời gian.
Tất
cả mọi thứ đều đi đúng hướng.
010.
2 năm
sau đó, và Tsuna phát hiện ra những thứ như là…hôn nhân. Cậu quyết định, cậu
muốn kết hôn với Gio-nii của mình. Và 1 ngày cậu nói điều đó với mẹ mình khi bà
hỏi cậu muốn làm gì khi cậu lớn lên. Cậu nói rằng cậu muốn được làm vợ của anh
trai mình.
Chớp
mắt trong báo động, bà hỏi tại sao.
Cậu
trả lời ngây thơ: “Khi 2 người yêu nhau rất nhiều, họ sẽ kết hôn. Họ sẽ đi đến
1 nơi nào đó, và họ hôn nhau. Con yêu Gio-nii rất nhiều, vì vậy con muốn kết
hôn với anh ấy!!!”
Mẹ
cười khúc khích, bờ vai bà run lên. Bà nói với đứa trẻ đang bối rối rằng có rất
nhiều loại tình yêu khác nhau trên thế giới. Và tình yêu giữa họ là tình yêu
của anh em. Những gì Tsuna nhắc đến là 1 thứ tình yêu lãng mạn, giống như cha
và mẹ.
Tsuna
không chấp nhận điều đó, và khăng khăng kết hôn với Giotto.
Mẹ
cậu tiếp tục cười khúc khích. Bà cho rằng đó sẽ là 1 câu chuyện khôi hài và sẽ
làm cho cậu ngượng chín người khi 2 người con trai của bà lớn hơn.
011.
Sau
hôm đó, Tsuna đến tìm Giotto lúc anh đang chơi game và ngồi xuống bên cạnh anh.
“Gio-nii”
cậu nói, “Anh yêu em phải không?”
Giotto,
bây giờ 15 và vẫn còn đeo xung quanh em trai mình, tạm dừng trò chơi và quay
sang em trai, tặng cho cậu 1 nụ cười dịu dàng trong khi vuốt mái tóc nâu của
đứa em 7 tuổi. “Tất nhiên rồi, Tsuna.”
Tsuna
mỉm cười hạnh phúc “em cũng yêu Gio-nii!!!” cậu nói, sau đó nghiêng người và ép
môi mình lên môi người anh trai mà cậu yêu thương nhất trên thế giới.
Giotto
sửng sốt, mắt mở to vì sốc và nhanh chóng lùi trở lại “Tsuna, em đang làm
gì?!!!” anh gần như thét lên trong khi đặt 1 bàn tay lên môi em trai. Nụ hôn
đầu tiên của anh…và anh hôn em trai mình. (Tsuna hạnh
phúc nhờ, hầu hết các bé thụ chỉ lấy được nụ hôn cuối cùng của mấy tên khốn
công.!!!)
“Khi
2 người yêu nhau, họ hôn nhau!!!” Tsuna nói nghiêm túc.
“Đ-Đó
là dành cho những cặp vợ chồng, như cha và mẹ. Không phải cho anh chị em, đặc
biệt là anh em trai.” Giotto giải thích,
và cảnh báo Tsuna “đừng đi lung tung và hôn tất cả mọi người, được chứ? Chỉ hôn
cô gái mà em yêu thương nhất. Không phải 1 người bạn hay cái gì đại loại như
vậy, nhiều hơn là 1 người bạn!”
“Nhiều
hơn 1 người bạn…điều đó có nghĩa là gì?” Cậu rõ ràng bối rối.
Giotto
thở dài nặng nề, “em sẽ hiểu khi em lớn hơn.”
Tsuna
chớp mắt trước khi gật đầu vui vẻ, “Được rồi.” cậu đứng dậy, ra khỏi phòng. Cậu
muốn chơi với những đồ chơi của mình – có lẽ cậu cũng sẽ có thể chơi cùng với
Giotto sau.
Anh
trai của cậu nhìn cậu đi ra ngoài trước khi thận trọng đưa 1 tay lên môi mình 1
lần nữa. Chúng náo nức, và Giotto cảm thấy 1 cảm giác khá đặc biệt bên trong cơ
thể mình.
Anh
đã hôn em trai mình, người chỉ mới 7 tuổi và vẫn còn là 1 cậu bé, anh đã nên
thấy chán ghét.
Kỳ lạ
thay, anh đã không.
012.
Thời
gian trôi qua, và Tsuna đã đến lúc vào tiểu học trong khi Giotto học ở trường
trung học. Và đủ kỳ quặc, tình cảm của họ lúc này thân thiết hơn bao giờ hết.
Mọi người sẽ nghĩ rằng khi Giotto bước vào tuổi vị thành niên, anh sẽ cố gắng
tránh né cậu em nhỏ của mình, hoặc thậm chí là cảm thấy xấu hổ khi bị đeo xung
quanh. Nhưng anh hoàn toàn không.
Thực
tế mà nói, Giotto tỏ ra rất trưởng thành so với tuổi của mình. Điều này thu hút
nhiều cô gái xung quanh anh, những người ngay lập tức ngây ngất trước vẻ ngoài
đẹp trai và tính cách tuyệt vời của anh. Và mặc dù anh trưởng thành, anh vẫn có
vài phẩm chất trẻ con phù hợp khiến cho nhiều cô gái dễ dàng ngất đi.
Và
vậy, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi anh có 1 cô bạn gái. Tên là Bianchi với
mái tóc màu hồng và vẻ ngoài tuyệt đẹp với cơ thể đẹp cùng với đôi mắt nâu. Cô
đã từng có rất nhiều bạn trai, và tất cả họ có vẻ như đều bị dọa bởi tính cách
đôi khi man rợ của mình. Nhưng Giotto là ngoại lệ, anh có vẻ như bị thu hút bởi
điều đó. (Anh là M à ????)
Ạnh
mời cô đến nhà mình để gặp gia đình mình, và cô không những không từ chối mà
còn mong muốn gặp họ. Cô ấy có 1 tâm hồn lãng mạn tuyệt vời, mặc dù không mấy
ai biết về điều đó.
Khi
cô gặp cha mẹ anh, họ không thể nào hạnh phúc hơn cho anh.
Tuy
nhiên, Tsuna hoàn toàn không nghĩ như vậy. Cậu đã không thích cô ấy ngay từ khi
cậu nhìn thấy cô, liên tục tỏ ra thiếu văn minh và bất lịch sự, và không nói
chuyện nhiều với cô. Bianchi đã cố gắng tỏ ra lịch sự và thân thiện với cậu,
nhưng Tsuna vẫn tiếp tục phản bác cô 1 cách thô lỗ. Giotto thất vọng thực sự
khi nhận thấy em trai mình không thích bạn gái mình.
Khi
cô ra về, và sau khi cha mẹ Tsuna nói với cậu rằng họ thất vọng như thế nào về
cậu, cậu sập cửa phòng trong 1 cơn giận dữ. Giotto lập tức đi theo cậu, và cố
gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Và
lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian 2 người họ là anh em, Tsuna từ chối nói
cho anh cậu biết sự thật. Thay vào đó, cậu cố gắng lấp liếm bằng 1 lời nói mơ
hồ về việc cậu cảm thấy đôi chút khó chịu và yêu cầu anh để cậu lại 1 mình.
Sốc
và không chắc chắn những gì phải làm, Giotto bỏ đi.
013.
Một
vài ngày sau, Giotto chia tay với Bianchi, cô tát anh trước toàn trường và bỏ
đi.
G hỏi
Giotto lý do tại sao anh chia tay với cô ấy, anh chỉ đơn giản mỉm cười và nói
rằng họ chỉ đơn giản là không hợp nhau.
Đối
với G, nó giống như 1 lời nói dối. Tuy nhiên, anh quyết định không tiếp tục tìm
hiểu.
014.
Khi
Tsuna phát hiện ra rằng Giotto đã chia tay Bianchi. (anh trai của cậu khá nổi tiếng tại trường của cậu.) Tsuna đến gặp
anh và xin lỗi vì những hành vi thô lỗ của cậu. Cậu muốn anh và cô ấy quay trở
lại với nhau, và nghĩ rằng mình là nguyên do.
Giotto
bị sốc.
“Đó
không bao giờ là lỗi của em, Tsuna.” Anh nói với em trai mình, xoa đầu cậu như
anh vẫn luôn làm. “Anh chỉ nhận ra rằng anh và cô ấy không thuộc về nhau,
Bianchi đôi khi có thể đeo bám quá mức, và trở nên bạo lực bất kì lúc nào có 1
cô gái nhìn anh quá lâu. Anh sẽ tìm được 1 người khác.”
Tsuna
bỏ đi, và lầm bầm 1 cái gì đó dưới hơi thở của mình.
Một
điều gì đó nghe có vẻ khủng khiếp như: “Em
không muốn anh tìm thấy 1 người nào khác, Gio-nii.”
Giotto
thấy mình bị hụt hơi và sốc trước khi xua đuổi ý nghĩ đó và cho rằng anh đã
nhầm. Tsuna sẽ không bao giờ nói những điều như thế.
015.
Giotto
18 tuổi và anh vẫn chưa tìm thấy 1 người bạn gái khác, hay thậm chí là bị hấp
dẫn bới giới tính đối diện. Anh có thể mờ nhạt hiểu được lý do cho việc này.
Tuy nhiên, anh không nói điều này cho bất kì ai. Thay vào đó, anh tiếp tục giữ
quan hệ tốt với bạn bè và học tốt ở trường.
Cuối
cùng, tất cả mọi cố gắng của anh được đền đáp, anh tốt nghiệp loại ưu, và đạt
được 1 suất học bổng của trường đại học Namimori. (không hẳn là anh cần 1 học
bổng, mặc dù gia đình anh không phải là dư dả về chuyện tiền bạc.)
Khi
anh cầm học bổng và bắt tay với hiệu trưởng của anh, anh nhìn vào đám đông để
tìm kiếm gia đình mình.
Cha
mẹ anh đang nắm tay nhau và nhìn vào anh với sự tự hào và mỉm cười với anh. Sau
đó, anh dời mắt đến người em trai của mình, người dường như đang cố gắng nhón chân
để có thể nhìn rõ anh và chụp 1 vài tấm hình với 1 máy ảnh. Tsuna đưa máy ảnh
khỏi khuôn mặt của mình và cho anh 1 nụ cười rộng tươi sáng, và đẹp hơn bất cứ
điều gì Giotto từng thấy.
Giotto
đỏ mặt trước nụ cười rộng. Ngực anh dường như nổ tung với sự ấm áp khi cảm thấy
những gì mình đạt được thực sự có giá trị, và 1 cái gì đó khác. Anh nhìn thấy niềm tự hào Tsuna dành cho anh biểu
hiện rõ trong đôi mắt sinh động của cậu.
Cậu
bé tóc vàng không thể cảm thấy hạnh phúc hơn lúc này.
016.
Bây
giờ Giotto 21, anh có 1 công việc ổn định với thu nhập cao, và vào lúc anh cuối
cùng cũng quyết định dọn ra ở riêng. Tsuna chạy vào phòng, nhìn hoàn toàn sợ
hãi và điên cuồng.
“Có
chuyện gì vậy?” Giotto cố gắng trấn tĩnh Tsuna và đặt 1 tay lên vai cậu. Tsuna
gần như giật nảy, mắt mở rộng và đôi môi run rẩy.
“Em…em…”
cậu lắp bắp, và buộc đôi mắt mình nhắm lại, “Anh…anh…làm ơn hứa sẽ không nhìn
em theo cách khác.”
Giotto
chớp mắt, bây giờ anh quan tâm rất nhiều, “Được rồi, anh hứa, bây giờ cho anh
biết, chuyện gì vậy?”
Tsuna
hít 1 hơi thật sâu, “E-Em…Em nghĩ…em là gay.”
017.
Tsuna
nói với anh cậu luôn cảm giác lạ như thế nào bất cứ lúc nào cậu ở trong phòng
thay đồ của nam sinh, đỏ mặt và lắp bắp. Cậu ngồi trên giường, trong khi Giotto
ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn máy tính của mình, chăm chú lắng nghe với 1
khuôn mặt không có biểu cảm.
Hôm
nay, cậu đã nhìn thấy nhiều hơn những gì cậu vẫn thường thấy, cậu đã nhìn thấy
Yamamoto – tên của cậu bé – trong phòng tắm, khi Tsuna chạy vào phòng tắm và
gần như đâm sầm vào cậu ngay trước khi cậu có thể đặt 1 chiếc khăn quanh eo
mình. Tsuna có thể nhìn thấy hầu hết những thứ không nên nhìn thấy.
“Em…cảm
thấy thực sự kì lạ, anh biết, n-nó giống nh-như, 1 loại k-kích thích…” Tsuna
rít nhỏ, và khuôn mặt cậu trở nên đỏ như cà chua chín, “Vì vậy em bỏ chạy, và
Yamamoto hét lên để ngăn em lại, nhưng em đã chạy về nhà, và có thể Gokudera và
Yamamoto sẽ về nhà mà không có em…”
Giotto
im lặng, và suy nghĩ về những gì Tsuna đã nói với anh.
“G-Gio-nii?”
Cậu thì thầm nhẹ nhàng “…anh có cảm thấy…chán ghét hay khinh bỉ em? Hoặc nhìn
em theo 1 cách khác?!!!” Cậu nhìn sợ hãi, và đã sẵn sàng để khóc.
Gương
mặt của Giotto nhanh chóng giãn ra thành 1 nụ cười nhỏ ngoài dự kiến. Anh đứng
dậy và ngồi xuống bên cạnh Tsuna, người đang run rẩy như 1 chiếc lá mỏng. Anh
nghiêng về phía cậu và kéo cậu vào 1 cái ôm chặt yên tâm.
“Đừng
lo lắng, Tsuna. Anh sẽ không nghĩ như vậy, chỉ là…anh nghĩ đã đến lúc anh nên
nói cho em sự thật.”
Cánh
tay của Tsuna đến và ôm anh trở lại, và tựa cằm lên vai anh sau khi do dự 1 vài
giây. “Nói cho em những gì?” cậu thì thầm.
“Tôi
là gay.”
018.
Cả 2
người họ còn thân thiết hơn sau khi thú nhận bí mật của họ. Cả 2 người họ là
gay, và Tsuna vẫn chưa nói cho ai biết.
Tuy
nhiên, khi anh nhận ra nghi ngờ của anh thực tế chính xác, Giotto đã nói với 1
số bạn bè của anh, G, Alaude, Asari, và Knuckle đã biết (Anh quyết định sẽ
không nói với Daemon và Lampo, bởi vì họ hầu như không thể giữ miệng mình đóng
mỗi khi nói tới bí mật)
Sau
khi thú nhận tất cả và cân nhắc ưu, khuyết điểm, Tsuna quyết định cho Gokudera
và Yamamoto biết. Cậu có chút do dự về việc nói với những người khác như
Ryohei, Kyoko và Haru. Cậu không phải là hoàn toàn sẵn sàng vào lúc này để cho
tất cả mọi người biết về xu hướng tình dục của mình. Nhưng điều này không quan
trọng, và Giotto cũng không hối thúc cậu cho họ biết. Vì vậy, cậu sẽ nói với họ
khi cậu cảm thấy thực sự thích hợp và cậu thực sự thoải mái.
Tsuna
cảm ơn Giotto vì lời khuyên, và ôm anh, thậm chí còn hôn vào má anh trước khi
nhanh chóng phóng ra khỏi phòng với 2 má đỏ như củ cải đường.
Và
bên má Tsuna hôn đã không ngừng ngứa ran trong nhiều giờ.
019.
Khi Tsuna 17 tuổi, cậu có 1 người bạn trai.
Tên của anh là Hibari, và anh là người đứng đầu Ủy ban kỳ luật Namimori, và
cũng đã từng là Trưởng ban kỷ luật của Trường trung học Namimori.
Giotto
không chắc chắn rằng anh thích anh ta, anh ta có vẻ khá ẩn dật và độc đoán,
nhưng Tsuna thích anh ta, vậy, đó là đủ.
Tsuna
sợ, cậu không muốn nói với ba mẹ, cậu sợ phản ứng của họ. Giotto đảm bảo với
cậu rằng cậu không nên nói với họ. Hibari không quan tâm lắm – anh ta thậm chí
không muốn gặp họ.
Giotto
quyết định anh không thích anh ta.
Anh
không thừa nhận là thực tế, sự không tôn trọng của Hibari dành cho tất cả mọi
người và mọi thứ không phải là điều duy nhất anh ghét ở anh ta. Anh từ chối
thừa nhận rằng anh không hề thích ý tưởng Tsuna có bạn trai – hoặc thậm chí 1
người bạn gái. Anh cho rằng điều đó quá kì lạ để thừa nhận.
Anh
nhận thấy 1 tia sáng lóe lên trong mắt Hibari khi anh ta nhìn anh, và anh nghĩ,
bằng cách nào đó, anh ta biết.
020.
Một
vài ngày sau, Tsuna bước vào phòng Giotto và khóc, nói với anh rằng Hibari đã
chia tay với cậu.
Giotto
không thể không tự hỏi liệu có phải anh ta biết cảm xúc kì lạ của anh. Anh
không nói điều đó với Tsuna, và thay vào đó, anh an ủi cậu bé.
Cuối
cùng, Tsuna kết thúc với việc ngủ lại trong phòng Giotto, một việc mà cậu đã
không làm trong nhiều năm.
021.
Vì 1
số lý do, Tsuna tiếp tục ngủ lại trong phòng Giotto vào những đêm tiếp theo.
Một
vài tuần đã trôi qua kể từ khi thói quen ngủ chung khi nhỏ của họ bắt đầu lại 1
lần nữa – và Giotto nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ
của cậu. Anh không thể ngủ, và không thực sự nghĩ nhiều về điều đó…anh cúi
xuống và hôn lên đôi môi mềm dẻo, và ngọt của cậu.
Anh
hôn em trai mình, trong khi cậu đang ngủ, không có sự đồng ý hoặc ý thức của
cậu.
Giotto
quay lưng lại và bắt đầu rên rỉ với chính mình. Anh cảm thấy mình là kẻ hư hỏng
kinh tởm hơn bao giờ hết! Nhưng, chúa ơi,
anh muốn hôn cậu hơn bao giờ hết! Và anh không còn có thể ngăn mình có tình
cảm với em trai mình, một người mà anh đáng ra không nên có những tình cảm đó.
Điều
này thật lạ, nhưng anh cảm thấy mình đang quen với thực tế này, và không hoàn
toàn quan tâm đến nó, bởi vì, khi bạn yêu ai đó, hoàn toàn, hoàn toàn không có
gì có thể cản trở bạn, và không có điều gì là sai trái với điều đó.
022.
Giotto
đã không nhận ra rằng Tsuna đã tỉnh táo trong nụ hôn vì anh đã quá bận rộn với
việc tự kỉ.
Tsuna
mỉm cười hài lòng với chính mình, và cố gắng tiếp tục giấc ngủ. Cậu sẽ nói thật
với anh trai mình rằng cậu đã tỉnh táo giữa nụ hôn, và tất cả những cảm xúc
hơn, hơn là thuần khiết của mình dành cho Gio-nii.
023.
Ngày
hôm sau, khi Tsuna nói với anh rằng cậu đã tỉnh táo giữa nụ hôn, Giotto chưa
bao giờ bối rối và xấu hổ hơn thế.
Khi
Tsuna hôn anh, Giotto không thể không tự hỏi cậu đã bắt đầu mong muốn điều này từ khi nào.
Khi
Giotto đáp trả nụ hôn, tất cả những gì anh có thể nghĩ là phải như thể cuối cùng anh đã tìm thấy nơi anh thuộc về.
Địa
điểm: trong vòng tay của Tsuna.
024.
Từ đó về sau, Tsuna gọi anh là Giotto.
Anh
không quan tâm lắm (mặc dù vẫn không bỏ lỡ dù chỉ là 1 chút “Gio-nii…”)
025.
Và
cha mẹ họ, bằng cách nào đó, không bao giờ nhận ra sự thật,
ôi chao..
Trả lờiXóaG27..
vẫn luôn ngọt ngào như ngày nào