Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Hai, 8 tháng 4, 2013

Vụt mất...!


Vụt mất...!


Này bọ chét! Chết đi!
Chết ngay đi!
Tao sẽ giết mày, vì vậy chết ngay đi!
Hắn đã luôn nói như thế, đuổi theo tên khốn kiếp ấy và cố gắng giết gã. Hắn đã luôn ghê tởm con bọ chét đó, cái mùi hôi thối và nụ cười giả tạo đó làm hắn kinh tởm. Những việc bẩn thỉu gã đã làm, và trái tim, và những suy nghĩ dơ bẩn của gã làm hắn muốn nôn. Hắn ghét gã, ghét con bọ chét đó, căm thù gã, và khát khao mãnh liệt được giết gã. Hắn ghê tởm con bọ chét đó.
-                     Này, Shizu-chan! Mày muốn thấy tao chết đúng không?

Hắn vừa đuổi theo con bọ chét đó lên sân thượng của 1 tòa nhà 20 tầng. Mệt và điên lên vì tức giận, cái mùi hôi thối của con bọ chét đó thoang thoảng bên mũi hắn. Hắn muốn bóp chết gã, muốn dùng thứ sức mạnh đã làm cho mọi người xem hắn như quái vật vặn nát cái cổ mảnh khảnh của con bọ chét hiện đang đong đưa trên bờ rào của sân thượng tòa nhà 20 tầng.
Mỗi sinh vật trên thế giới đều sợ mất đi thứ quý giá của bản thân mình. Từ những loài động vật hèn mọn nhất, cho đến những con người cao quý nhất, mỗi sinh vật trên trái đất đều có thứ quý giá của riêng mình.
Nhưng…
Có những kẻ nhận thức được cái “quý giá” ngay từ đầu và dùng cả sinh mạng để bảo vệ.
Và có những kẻ đến lúc mất đi mới nhận ra, đâu mới là thứ quý giá cần bảo vệ. Nhưng đã không còn nữa.
Đã vài tuần trôi qua và hắn không hề thấy mặt con bọ chét đó. Mặc dù cái mùi hôi thối của gã vẫn lảng vảng quanh đây, lẫn với mùi tanh tưởi của máu. Ikebukuro cũng trở nên yên bình hơn.
Nhưng hắn biết, yên bình chính là khởi đầu 1 cơn bão.
Hắn muốn biết con bọ chét đó lại đang định bày trò gì, vì vậy hắn đi tìm gã.
-                     Ê! RẬN! MÀY ĐÂU RỒI?!!!
-                     Shizuo? Anh đang làm gì ở đây? Từ nay nơi này thuộc về tôi! Anh làm ơn biến đi cho!
-                     CON BỌ ĐÓ ĐÂU RỒI? MAU GỌI HẮN RA ĐÂY! IZAYA! MÀY TRỐN ĐÂU RỒI CON RẬN CHẾT TIỆT?!!!
-                     Shizuo! Anh điên rồi! Izaya chết rồi! Anh tìm gì ở đây?!!!
Dạo gần đây, thái độ của mọi người thực lạ. Mỗi lần hắn nhắc đến con bọ chét đó, họ sẽ nhìn hắn thương hại và rồi nói với hắn:
-                     Đừng tự dối mình nữa Shizuo! Izaya chết rồi!
Họ đang đùa phải không? Con bọ chét đó làm sao có thể chết dễ dàng như thế? Hắn còn phải đích thân giết gã mà!
Nhưng tại sao cả Celty, Simon và Tom cũng đùa với hắn? Đùa chuyện này vui lắm sao?
Gã chưa chết mà, phải không? Chỉ hôm nay, ngày mai gì đó là gã sẽ lại đến đây và làm hắn điên lên với khuôn mặt đểu cáng đáng ghét của gã không phải sao?!!!
-                     TỈNH LẠI ĐI SHIZUO! IZAYA CHẾT RỒI! CHẾT NGAY TRƯỚC MẶT CẬU ĐẤY! ĐỪNG TỰ DỐI MÌNH NỮA!!!
Khi hắn chạy đến sân thượng tòa nhà, con bọ chét đã ở đó và đang đong đưa trên bờ rào sân thượng. Trên mặt gã vẫn là nụ cười đểu cáng khốn kiếp ấy.
-                      Này, Shizu-chan! Mày muốn thấy tao chết đúng không?
-                     Phải rồi! Mày nên chết đi là được rồi!
Và nụ cười của gã nhỏ lại, và ánh mắt của gã làm hắn không thể nào quên. Đau đớn, và buồn, giống như 1 kẻ yếu ớt đáng thương hại. Ánh mắt không thuộc về gã, không phù hợp với gã, hoàn toàn không.
Và gã bay xuống…
Hắn gần như hoảng loạn, phóng qua các bậc thang và lao xuống đất. Nhưng khi hắn dừng lại, trước mặt hắn chỉ còn…
Máu…
Và máu, rất nhiều máu…
Và 1 cái xác không hồn của kẻ mà hắn đã muốn giết…
Và thoảng trong không khí tiếng vọng của những lời cuối cùng của gã…
-                     Mà này, Shizu-chan…Bí mật nhé! Tao yêu mày!!!
...
Không thể nào!
Chuyện này không thể xảy ra!
Phải…
Hắn đã ở đó! Khi con bọ chét đó chết! Khi cái xác không hồn của gã được chuyển đi và chôn ở một nơi nào đó mà không người đưa tiễn.
Hắn không muốn nhớ!
Hắn không cần biết! Hắn mốn con bọ chét đó! Còn sống, và tiếp tục chọc điên hắn!
Hắn khóc, gào thét, và tàn phá mọi thứ! Hắn không muốn chấp nhận!
Con bọ đó không thể chết! Không thể được! Làm sao gã dám chết ngay trước mặt hắn? Hắn muốn giết gã, muốn tự tay bóp chết gã! Làm sao gã dám chết trước khi hắn giết gã? Làm sao gã dám chết khi mà hắn còn chưa trả lời gã, chưa nói cho gã 1 điều vô cùng quan trọng!!!
-                     Bọ chét! Tao yêu mày…

3 nhận xét:

cơm mền...!