Chương 1: No more…
Bạn có biết, nếu bạn nhận được 1 quả trứng sắp nở, bạn
có thể làm cho con chim non nghĩ rằng bạn là mẹ của nó?
Bạn sẽ cướp cuộc đời bất lực ấy ra khỏi sự kiểm soát
của người mẹ, bạn sẽ trở thành vị vua mới cho cuộc đời bé nhỏ đó.
Và biết đâu, nó không muốn số phận này.
Bạn vẫn sẽ làm điều đó?
…
Cuối cùng, khi nó xảy ra, Giotto đã quá muộn để suy nghĩ về điều đó. Tsunayoshi là 1 cậu bé tốt, 1 ví dụ điển hình cho 1 bầu trời hoàn hảo – cậu chăm sóc cho cả gia đình và bạn bè của mình rất tốt và sẵn sàng đứng lên vì những gì cậu tin tưởng. Nhưng cậu bé ấy cũng là con người, điều đó có nghĩa là giống như mọi người khác, cậu cũng có giới hạn. Và trong thời gian gần đây, sau những bài học của Giotto về việc làm thế nào để trở thành boss phù hợp, những lúc anh đến trường và nói chuyện với cậu về cách cư xử nơi công cộng (nơi Tsuna không thể không trả lời lại mà không gần như hóa điên) cộng thêm việc phải đối phó với những bài học của Reborn về mafia, công việc của cậu, công việc của những người bảo vệ, và sự cần thiết để duy trì đế chế vĩ đại Vongola, sau tất cả những việc đó, cậu đã đạt giới hạn sớm hơn cậu nghĩ.
Sau này, khi Giotto nhìn lại, và hối hận rằng nếu anh
ta đã chú ý hơn 1 chút – với thân phận là Ieyatsu Vongola mà không phải là
Vongola Primo, anh đã có thể nhìn thấy sự suy nhược từng bước về tinh thần của
cậu bé và đã có thể ngăn chặn nó. Nhưng, anh đã không biết, chỉ đến khi Tsuna,
quá xanh xao để có thể được khỏe mạnh, ngồi ở bàn làm việc của mình và nhìn
chằm chằm ra ngoài cửa sổ với đôi mắt vô hồn và quầng thâm đen dưới mắt. Ngón
tay thỉnh thoảng co giật, một ngón tay cái thường xuyên chạm đến nhẫn Vongola
bối rối.
Giotto, vẫn không biết gì về không khí kì lạ trong
phòng, vẫn nói chuyện như bình thường với Tsuna về những trận đánh của thế hệ
đầu tiên và về những gì Tsuna cần chuẩn bị cho lễ đăng quang khi mà Nono đã
quyết định rằng thời điểm đã đến. Hơi thở của Tsuna gấp rút dần, miệng mở 1
chút để cố gắng nói điều gì đó, nhưng Giotto đã không bao giờ nhận thấy.
Một lần nữa nhìn lại, Giotto cảm thấy mình quá ngu
ngốc. Nhưng thực sự, 1 sinh vật nhút nhát và rất ngoan ngoãn như Tsuna buộc
phải chấp nhận vị trí của 1 ông chủ, mặc dù cậu có muốn hay không. Nhấn mạnh hay không.
Vì vậy, khi Tsuna đứng dậy, Giotto không nghĩ nhiều.
Khi Tsuna mở cửa sổ, Giotto đã nghĩ có lẽ cậu nghĩ căn phòng hơi ngột ngạt.
Nhưng khi Tsuna tháo nhẫn và ném ra ngoài cửa sổ, Giotto bắt đầu nhận thấy có gì đó đã thực sự
sai.
“Đ-Đệ Thập?” Kinh hoàng, hoảng loạn, giận dữ, sợ hãi,
tất cả chạy qua tĩnh mạch của anh với cường độ của 1 cái trống chiến. Anh chỉ
còn có thể đứng đó, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người hậu duệ trẻ tuổi
nhất của mình, và tự hỏi cậu ta đang làm
cái quái gì vậy?
Tuy nhiên, khi Tsuna quay lại nhìn anh, đôi mắt của
Giotto nhanh chóng mở lớn vì sốc. Đôi mắt của Tsuna ướt đẫm, nước mắt tuôn như
mưa xuống khuôn mặt thẫn thờ và đau đớn.
“Tôi không thể.” Tsuna thì thầm, quay đầu về phía cửa
sổ 1 lần nữa. Giotto không thể bỏ qua tia sáng chói trong mắt Tsuna và sự thật
là, cậu bé chưa bao giờ chắc chắn 1 điều gì, kể cả trong trạng thái HDW – bây
giờ đã chắc chắn. “Đừng tiếp tục nữa.”
“Đ-Đệ Thập? C-Chuyện gì???”
Và sau đó, cậu bước ra cửa, để lại Giotto đứng đó, lo
lắng về sự nguy hiểm không tồn tại cuộn trào trong lòng khi những lời của Tsuna
quay lại với anh.
“Không!”…
hay lắm hihi
Trả lờiXóahuhu...
Trả lờiXóatội bé Cá