Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Chap 14: The Eve



Chap 14: The Eve


Isabella Shapiro-Gracia vừa cảm thấy điện thoại rung trong túi của mình, cô nhanh chóng lấy nó và nhận ra đó là cuộc gọi từ Ferb, cô mỉm cười và nhận nó sau hồi chuông thứ 3.
“Mọi chuyện ổn chứ?” Cô hỏi, kiếm được 1 cái nhìn dò hỏi từ Candace và cô nhanh chóng mỉm cười với cô ta, đảm bảo mọi chuyện vẫn ổn. Người tóc đỏ nhún vai và quay trở lại công việc của mình, tìm kiếm 1 vài thứ vật dụng tốt nhất. Isabella bỏ đi, hy vọng cô ta sẽ không để ý (nhưng một lần nữa, Candace đang làm thay cô mọi việc, giống như người sẽ kết hôn là cô ta) “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì nhiều, nhưng nghe này” Ferb cung cấp cho cô các chi tiết của kế hoạch xâm nhập, và Isabella nhanh chóng cho ra 1 tiếng kêu vui mừng nhỏ “Em là người phụ nữ quanh co nhất mà anh từng biết, và anh phải nói rằng anh yêu em vì điều đó.”
“Rất vui được biết điều đó, sir.” Isabella cười khúc khích.
“Ngoài ra, anh sẽ phải mượn xe của em.”
“Tại sao?”
“Chúng ta hãy chỉ nói rằng anh sẽ nhanh chóng có được khẩu súng tối tân nhất mà em chưa bao giờ thấy trước đây.”
Trời vẫn chưa quá khuya, và Ferb âm thầm rời khỏi nhà, đóng cửa mà không cần tạo ra bất kì tiếng động không cần thiết. Nhưng trước khi anh có thể vào trong xe, anh nhìn thấy Phineas đang đứng trước cửa xe, nghiêng người và có khuôn mặt như thể cậu biết rằng Ferb sẽ rời đi. Ferb không rõ vì sao, nhưng anh thấy mình bắt đầu cười khúc khích.
“Tôi thậm chí không biết tại sao tôi không còn cảm thấy ngạc nhiên nữa.” Phineas mỉm cười buồn bã.
“Vậy, em làm gì ở đây?” Ferb hỏi, và chọn không tiến lại gần hơn.
“Hãy để tôi hỏi, anh làm gì ở đây?”
“Nhìn giống như anh đang làm gì?”
“Anh…đi đâu?”
“Chỉ là…tin tưởng tôi, Phineas.”
“Tôi không thể tin tưởng anh nếu tất cả những gì tôi biết về anh chỉ là 1 lời nói dối. Ferb, cho tôi biết, anh sẽ đi đâu?”
Ferb đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vì điều này, anh nhắm mắt lại, cảm nhận sự im lặng và làn gió lạnh. Và khi anh mở mắt ra, ánh mắt của anh không còn mềm mại nữa, và không khí xung quanh bắt đầu co rút dồn dập.
“Hoặc là em tin tưởng anh, hoặc bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ làm tất cả 1 mình.”
Phineas dừng lại, không biết phải nói gì, cậu tin tưởng Ferb? Có thể, 1 số (Nhưng không phải nghi ngờ chính là 1 hình thức của sự mất lòng tin?) Người thừa kế tò mò, nhiều như lo lắng, và cậu muốn đi theo sát thủ đến bất kì đâu. Có gì đó lạ ở đây, tại sao anh ta lại muốn bỏ đi 1 vài giờ trước khi kế hoạch bắt đầu?
“Anh đang chạy trốn?” Phineas hỏi đột ngột, mắt mở rộng vì sốc với suy nghĩ đột ngột của cậu. Nó nhìn hoàn toàn có vẻ như anh ta đang chạy trốn: một túi đeo trên vai, có lẽ chứa quần áo và vật dụng, thái độ vội vã, ánh mắt thiếu kiên nhẫn của anh,…Cậu nhìn chằm chằm vào tất cả trong khi lo sợ những gì sẽ xảy ra. Ferb đến gần hơn, và gần hơn, và trong 1 giây, Phineas đã hi vọng anh sẽ hôn cậu, nhưng đó không phải là điều anh ta làm, chỉ có 1 số vuốt ve nhỏ trên mái tóc cậu.
“Tin anh đi.” Ferb lặp lại, “Làm ơn!” Anh nói thêm, gần như tuyệt vọng.
“Anh đang dọa tôi.” Phineas lầm bầm nhẹ nhàng, khoanh tay lại, “Anh định đi mà không nói với ai, sau đó anh muốn tôi tin tưởng anh. Chúng ta đã trải qua rất nhiều việc trong những ngày qua, vì vậy làm ơn đừng làm tôi lo lắng.” Cậu nhắm mắt lại, và cảm thấy Ferb hôn lên trán mình, cậu kéo anh ta xuống cho 1 nụ hôn sâu. “Tôi thực sự, thực sự muốn tin tưởng anh.”
Phineas sợ rất nhiều thứ, cậu vẫn tiếp tục che giấu chúng bởi vì cậu không thể để lộ con người thật của mình với tất cả mọi người. Ferb chủ yếu biết được nhờ trực giác, nhưng lần này không có bất kì manh mối, và không có đoán.
Ferb kéo đi đau đớn, và Phineas tránh khỏi con đường của anh. Anh leo lên xe và khởi động máy, trước khi đi, anh kéo Phineas xuống cho 1 nụ hôn.
“Bằng cách nào đó…” Phineas thì thầm “Tôi sẽ cố gắng tin tưởng anh.”
Anh dừng lại trước cổng khách sạn The Empire, hít vào thật sâu và thở dài nhỏ. Anh đặt bộ mắt bàng quang nhất của mình lên và bước vào khách sạn. Phục vụ nhanh chóng nhận ra anh và cúi chào, một cử chỉ anh thường nhận được khi đến thăm. Anh đi thẳng vào thang máy, các nhân viên tiếp tục cúi đầu thừa nhận sự có mặt của anh, và anh cũng thừa nhận rằng anh không quan tâm lắm.
Khi đến nơi, anh gõ cửa phòng 1812, và lúc cánh cửa mở ra, anh mỉm cười.
“Anh Ferb?” (Lưu ý chút nà pà koan – “anh” ở đây là anh họ, Ferb và Elizabeth là anh em họ)
“Xin chào, Elizabeth.”
Người phụ nữ ở cửa kéo anh vào 1 cái ôm, Ferb ôm cô 1 chút sau đó nhanh chóng cho đi.
“Để em nhìn anh 1 chút nào, xem này, đã quá lâu rồi em không nhìn thấy anh, và bây giờ anh đã hoàn toàn trưởng thành!” Giọng cô vẫn ngọt ngào như Ferb nhớ, và điều đó nhắc nhở anh rất nhiều về quê nhà. “Tại sao anh lại ở đây? Em có thể giúp gì cho anh?”
“Thực tế, Eliza, có.”
Ferb cho Elizabeth 1 cái nhìn với nhiều ý nghĩa, và cô nhanh chóng tránh sang 1 bên để nhường đường cho Ferb vào bên trong.
“Scotch (một loại rượu Whisky phổ biến khá nặng và khá đắt) chứ? Em nhận nó từ 1 người bạn, nó hoàn toàn tuyệt vời.” Eliza đưa cho anh 1 ly và nói hạnh phúc.
“Nghe có vẻ tốt.”
“Vậy, rắc rối của anh là gì? Anh thường không đến thăm em trừ khi anh có việc gì đó rất quan trọng.”
“Em họ, em rất hiểu anh.”
Eliza cười ngọt ngào “Tất nhiên, người thân vẫn hơn mà.” Cô rót cho anh 1 ít Scotch và nâng ly “Em tưởng tượng đang có gì đó thú vị xảy ra trong cuộc sống của anh, 1 đối tượng ngành kinh doanh mạnh mẽ?”
“Rõ ràng, anh đang nghỉ hưu.”
“Hmm, và tại sao vậy?” Eliza nhìn qua ly thủy tinh của mình, “Anh biết anh không thể chỉ bỏ như vậy, bác sẽ tức giận.”
“Em đã bỏ được, Elizabeth, anh không nghĩ là sẽ có vấn đề.”
“Em đã bỏ được công việc là 1 sát thủ giới kinh doanh, nhưng em vẫn là nhà môi giới, tuyển dụng và giao dịch.” Cô đặt ly xuống, bước ngang qua phòng và lấy 1 dải ruy băng, cuộn mái tóc của mình lên. “Vì vậy, trừ khi điều này liên quan đến công việc gia đình, em sợ rằng phải mời anh đi khỏi đây.” Áo choàng ngủ dài của cô màu đen, và nó tạo điểm nhấn cho cơ thể tuyệt vời của cô. Cô cúi xuống đạt được mắt cá chân của mình và đột nhiên, 1 con dao phóng nhanh về phía Ferb, anh nhanh chóng né nó. “Tôi có dòng máu của 1 kẻ giết người, vẻ ngoài của 1 nữ thần và quan tâm đến tất cả mọi thứ, anh Ferb.”
Elizabeth, anh đã hy vọng em sẽ giúp anh bởi vì anh biết không có bất kì ai thuộc về dòng họ Beckam và Peles sẽ giúp.” Ferb nói và Elizabeth cười khúc khích.
“Anh biết tốt hơn nên tin tưởng vào những gánh nặng, Ferb, cậu bé, bộ 5 đó đã hoàn toàn điên loạn, và anh biết tất cả những kỷ luật đều ra đi theo họ.” Elizabeth thở dài và ngồi xuống bên cạnh Ferb, “Bây giờ em rất tò mò, anh họ, anh cần gì? Và anh sẽ trả tiền cho em bằng cách nào?”
“Anh sẽ cần rất nhiều súng gây mê, bom khói, một khẩu Glock và 1 khẩu 0,45 li.”
“Ferb, anh là 1 kẻ giết người, anh có nghĩa vụ phải giết người.” Elizabeth cau mày “thật đáng thất vọng.”
“Và anh sẽ cần sự giúp đỡ của em.”
“Ferb, chuyện quái gì đang xảy ra?”
Ferb cười. “Đó là 1 câu chuyện dài.”
“Rõ ràng em có đủ thời gian.” Elizabeth trượt đến quầy bar, mở tủ “và đủ Scotch.”
“Hứa với anh rằng sẽ không ai biết, và hứa với anh rằng anh sẽ có được sự trung thành tuyệt đối của em.”
“Fletchers không hứa, Ferb.”
“Ah, phải, làm thế nào anh đã quên.”
“Nhưng với tư cách là Elizabeth Beckam, em hứa.”
Ferb nở 1 nụ cười rộng.
Phineas đã không thể ngủ ngay cả khi cậu cố gắng, Baljeet đã đến phòng cậu và đề nghị nói chuyện nhưng cậu thà ở 1 mình. Isabella đã mang trà đến 1 vài lần trong đêm và đảm bảo với cậu rằng Ferb sẽ ổn.
“Anh ấy không phải là loại người sẽ đi xung quanh và gặp rắc rối, nếu đó là những gì anh đang nghĩ.” Isabella cười phá lên “Tin tưởng anh ta 1 chút, Phineas, anh ta tin tưởng anh với tất cả cuộc sống của mình.”
Và cô ấy buông tha cho cậu để kết thúc bài viết, cô luôn làm việc vào buổi tối.
Đó là khoảng 3 giờ sáng khi cậu nghe tiếng xe đậu lại trong sân nhà và bắt đầu bối rối không biết phải làm gì. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy Ferb, cà vạt lỏng, tóc rối bù đang giúp 1 người phụ nữ ra khỏi ghế hành khách. Gã đàn ông chết tiệt. (Nghe cứ như oán phụ ý…anh Phineas ghen giống như mý pà vợ biết được chồng mình đi ăn phở ý…:)))
Cậu có thể cảm thấy máu mình sôi trong cơn giận dữ. Cậu không ghen, nhưng là phẫn nộ không thể tưởng tượng. Cậu thở dài và rút về giường, rúc vào chăn và chờ đợi, lắng nghe tiếng bước chân và bất kì cuộc trò chuyện nào giữa họ. Cậu có thể nghe thấy tiếng chào hỏi dưới cầu thang (có lẽ Isabella đã mở cửa cho họ) và sau đó là tiếng bước chân lên cầu thang.
“Phineas?”
Không.
Cậu có thể cảm thấy anh tiến gần hơn và gần hơn, và khi đến bên cạnh giường, anh dừng lại.
“Anh biết em đang tỉnh.”
Phineas ngồi dậy trong sự thất vọng và nhìn chằm chằm vào Ferb, cau mày khó chịu. Họ ngồi đó trong 1 thời gian với Ferb không rõ lý do vì sao Phineas tức giận và Phineas không biết phải nói gì với anh.
Đột ngột, Elizabeth gõ cửa với nụ cười ngọt ngào nhất “Tôi có thể vào chứ?”
“Tất nhiên, vào đi.” Ferb nắm lấy tay cô và dẫn cô vào giường, Phineas đảo mắt “Phineas, đây là Elizabeth Beckam Fletcher.”
“Cái gì? Đợi đã?” Phineas gần như hét lên “Fletcher?!!!” (Sốc khi thấy mẹt em chồng tương lai…con mà vừa nãy vừa cho là tình địch…đột ngột nhận ra nó là fangirl cao cấp)
“Ồ, Phineas phải không? Phineas Flynn của tập đoàn Flynn?!!!” Elizabeth ré lên hào hứng, “Ồ, xin lỗi, tôi đã quên mất cách cư xử!” Cô mỉm cười 1 lần nữa, khoe hàm răng trắng bóng như ngọc trai, “Rất vui được gặp anh, Phineas Flynn, Ferb đã hầu như chỉ nói về anh trong suốt 4 giờ.”
“Um…” Phineas quay sang Ferb, người chỉ nhún vai trả lời.
“Phải thành thật, tôi chưa bao giờ nghĩ Ferb sẽ phải lòng 1 người đàn ông, mặc dù khi thấy anh, tôi đã hiểu lý do.” (Đấy, em nói có sai)
“Elizabeth” Ferb hắng giọng “Anh sẽ đưa em đến phòng của em.”
“Điều đó không cần thiết, em có thể tự mình làm.” Cô nháy mắt với Phineas, lấy ví và rời đi “Tôi sẽ gặp anh ở bữa ăn tối, Phineas. Và anh thật là tốt, Ferb.”
Có 1 thời gian dài im lặng, và Phineas chớp mắt nhìn Ferb.
“Vậy.” Ferb bắt đầu, tinh nghịch ấn Phineas xuống giường. Người tóc đỏ thậm chí không thèm kháng cự “Em tin anh chứ?”
“Có, tôi nghĩ là có.”
Và Phineas đá anh, gần như ác ý vào khu vực nguy hiểm, nhưng anh nhanh chóng né được và cười.
“Anh hy vọng em không chết, Phineas, em là 1 người bạn đồng hành tốt.”
“Anh cũng vậy, Ferb” Có 1 chút buồn trong giọng nói của cậu, và Ferb muốn mang nó đi “Anh cũng vậy”…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!