Chương 5: FEARS…
Trôi mãi mãi.
Đó là những gì mà tôi đã làm, nhưng rồi…sau đó tôi
nghĩ, có lẽ đó là tất cả những gì tôi sẽ làm.
Tôi không biết tôi đang ở đâu.
Điều gì đang xảy ra?
Bóng
tối đan xen ánh sáng, kính dưới chân cậu rung chuyển, đá cẩm thạch trắng từ từ
chuyển thành màu đen bên dưới. Cậu nhìn chằm chằm xuống trong sự kinh hãi, cố
gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thể giới của cậu đang…
Có ai
đó đang chơi dương cầm.
Mờ dần, tôi đang mờ dần.
Tôi sợ hãi.
Tôi cô đơn.
Làm ơn hãy cứu tôi.
Mặt đất rung chuyển mạnh hơn và các vết nứt bắt đầu xuất hiện, lây lan nhanh khắp nơi và nhanh chóng lan đến 1 bức tường đen mà Tsuna chưa từng thấy. Tường phát nổ, và đằng sau đó là hình ảnh 1 khuôn mặt khổng lồ của Tsuna.
Âm
thanh dương cầm trở nên gấp rút khi Tsuna hét lên, sợ hãi và cuối cùng hiểu
được chuyện gì đang xảy ra. Khuôn mặt lớn trên tường bắt đầu chảy máu, đôi mắt
không còn ở vị trí của nó nữa, chỉ còn lại 2 hốc mắt sâu hoắm, và miệng đầy
máu, máu tràn qua răng và chảy xuống đất, tạo thành 1 dòng sông đỏ liên tục
chảy. Tsuna rú lên, ý thức cuối cùng xuyên qua những lớp dày của sự sợ hãi và
điên rồ do chính cậu tạo ra. Kính dưới chân cậu đen lại, chuyển thành 1 màu đỏ
sậm, gần như đen.
Cậu
bắt đầu chạy, chạy hết sức mình, bỏ lại tiếng hú kinh hoàng ở phía sau cùng với
tiếng dương cầm đứt quãng, mặt đất dưới chân cậu nhấp nháy và mờ ảo như 1 ảo
ảnh. Cuối cùng, nó biến mất hoàn toàn, và Tsuna rơi xuống, rơi vào bóng tối.
Ánh
sáng đột nhiên bùng lên, tràn lên xuyên qua bóng tối và Tsuna trước khi đập vào
hình ảnh khuôn mặt đầy máu và những lớp kính đen, làm chúng vỡ thành hàng ngàn
mảnh nhỏ. Tsuna thấy mình nằm gọn trong 1 hỗn hợp của ánh sáng và bóng tối – sự
điên rồ và sự tỉnh táo.
Tôi có thể
giúp.
Không thể. Tsuna
vặn lại, cảm thấy bóng tối run rẩy thèm khát dưới sự từ chối của cậu. Ánh sáng
bùng lên 1 lần nữa và bóng tối lắng xuống. Tiếng bước chân vang đến, Tsuna quay
lại và nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào chính mình. Một Tsuna khác mặc
chiếc áo choàng đen giống như Primo và đeo nhẫn, ngọn lửa của cậu màu trắng
thay vì màu đỏ cam thông thường của nó, trên vai cậu có 1 con chim phượng
hoàng, bọc trong lửa bầu trời.
Tái
sinh. Chim phượng hoàng là dấu hiệu của sự tái sinh.
Bỏ chạy không bao giờ là câu trả lời. Tsuna nói 1 lần nữa, và HDWM (Hyper dying will mode)(!! Cái lày chắc ai cũng
biết nhỡz…nhưng đề phòng vẫn hơn a)của cậu lắc đầu.
Có lẽ cậu
đúng. Nhưng điều này không giống – cậu đã từ bỏ.
Tôi không thể làm
bất cứ điều gì khác! Tsuna hét
lên, cánh tay đánh loạn trong không khí.
HDWM
của cậu lắc đầu, giống như 1 người lớn đang cố gắng khuyên bảo 1 đứa trẻ đặc
biệt cứng đầu – hoặc kiêu ngạo. Cậu luôn luôn có 1 lựa chọn, cậu đã chọn từ
bỏ. Và bây giờ cậu bị mắc kẹt.
Nhưng tôi không muốn. Tsuna co người lại, đưa đầu gối lên ngực và ôm chặt,
những giọt nước mắt đe dọa rơi xuống 1 lần nữa. Ở đây thật lạnh – lạnh và cô
đơn. Tôi muốn về nhà.
Làm như vậy có nghĩa cậu thừa nhận, rằng đây – cậu chỉ xuống dưới, nơi khuôn mặt vẫn còn nổi lềnh
bềnh và vừa hồi phục 1 phần, máu màu đỏ sậm chảy khắp nơi. – là
thứ cậu đã tạo ra, và không thể đổ lỗi nó cho bất kì ai khác.
Tôi biết,
nhưng tôi sợ - tôi mệt mỏi vì phải nhìn bạn bè của tôi bị tổn thương, Tôi không
thích bị bỏ qua, họ không lắng nghe tôi khi tôi nói với họ rằng tôi không muốn
có cậu.
SỰ SỢ HÃI. TÔI SỢ.
Cậu có sợ không?
Có, tôi sợ.
TÔI RẤT SỢ,
Tôi không
muốn trở thành cậu, tôi không muốn thừa hưởng 1 vương quốc được xây dựng trên
xác thịt và xương máu.
Vậy còn bạn bè của cậu?
Những người
giám hộ của tôi? Tôi không quan tâm điều gì sẽ xảy ra với họ. Họ không quan tâm
với những gì xảy ra với Tsuna, miễn là họ có “Vongola Đệ Thập”.
HDWM của cậu cau mày.
Điều đó không đúng, họ cần cậu, cũng như họ cần tôi.
Không, họ
không. Gokudera không cần tôi, cậu ấy cần cậu. Yamamoto cần cậu. Ryohei, Mukuro,
Hibari – tất cả họ cần cậu. Họ không cần tôi.
Ai là “tôi”, và ai là “cậu”?
Họ cần
Vongola, họ cần 1 người để kiểm soát và chỉ huy họ. Tôi chỉ là Tsuna, tôi đã
từng là Tsuna!
Bóng tối tràn lên 1 lần nữa, và Tsuna nhận ra cậu đang
dần trôi về phía nó trong khi HDWM của cậu nhìn, và sợ hãi.
Chúng ta là 1, Tsuna. Đó là sự thật, họ cần tôi hướng
dẫn họ, nhưng họ cũng cần cậu rất nhiều. Tôi phải làm gì khi họ ngã gục và bắt
đầu khóc, hoặc 1 trong số họ mất đi người nào đó quan trọng? Cậu là người có
khả năng chữa lành những vết thương. Tôi không thể ngăn chặn họ rơi vào sự điên
rồ.
Hãy hình dung
điều đó, Tsuna thì thầm, nước mắt
xuất hiện trong mắt cậu, bởi vì tôi không
thể tiếp tục làm điều này nữa.
“Bossu!”
“Đệ Thập!”
Cậu thấy
không? Họ đã gọi ai? Tsuna cười, nước
mắt rơi khi những vòng xoáy điên rồi nắm lấy tay chân cậu và kéo cậu về phía
bóng tối. Con chim phượng hoàng bắt đầu kêu lớn, và HDWM của cậu lắc đầu.
Không! Chờ đã! Có những người khác! Họ sẽ gọi cậu!
Chắc chắn! Cậu sẽ thấy!
“Sawada!”
“Thôi nào Tsunayoshi! Đã đến lúc tỉnh lại!”
“Tsuna! Cậu đang an toàn bây giờ!”
“Dec-Tsunayoshi! Làm ơn tỉnh lại.”
Cậu thấy không? Họ vẫn cần cậu!
Tsuna ngừng di chuyển, bóng tối gầm gừ trong sự tức
giận và cố gắng kéo cậu lại gần hơn. Nhưng Tsuna từ chối di chuyển và lắng nghe
khi HDWM của cậu tiếp tục nói.
Sự thật là Đệ Cửu và những người khác chỉ cần
“Vongola”. Nhưng họ là những con người ích kỉ. Họ cần 1 vị vua – họ không quan
tâm đó là ai, miễn là họ có 1. Primo đã công nhận sai lầm của mình và cầu xin
tha thứ.
Nhưng có những người khác, họ cần cậu. Không phải tôi,
không phải “Đệ Thập Vongola”. Họ cần cậu! Họ cần Sawada Tsunayoshi!
Tsuna dừng lại, nhìn xuống tay mình, điều đó thật sự tốt, nhưng…điều đó sẽ không
dừng lại Reborn tiếp tục khống chế tôi.
Nó sẽ, nếu như cậu để lại những chiếc nhẫn cho người
khác.
Đầu Tsuna giật dậy, và cậu nhìn vào HDWM của mình hoài
nghi, Cậu không phải có ý là…?
Hoặc là cậu làm điều đó, hoặc là để sự tự do của mình
bị thay thế cho sự điên rồ và tiếp nhận những chiếc nhẫn lần nữa.
Đã có 1 giải pháp cho cả 2, và họ sẽ phải xem xét nó.
Tsuna gật đầu tạm biệt, và ánh sáng lướt về phía trước để đưa cậu trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cơm mền...!