Chương 6: It’ll be okay…
Con chim đã được chăm sóc để chết.
Và bạn không thể làm gì để giúp nó. Mặc dù bạn có cầu
xin van nài, số phận của nó sẽ vẫn không thay đổi.
Cho 1 lần, con chim đã ích kỉ.
Cũng giống như bạn.
“Đó là gì vậy?”
Tsuna
để bóng tối nắm giữ cậu, nhắm mắt lại để ngăn chặn dòng nước mắt nóng bỏng. Cậu
biết rằng điều này là tốt nhất, rằng đây là cách duy nhất để ngăn chặn sự điên
rồ, nhưng dù vậy…
Mukuro
đã hứa rằng mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi. Anh đã giải thích toàn bộ mọi chuyện,
tất cả đống lộn xộn – tất cả, từ đầu đến cuối với những người bảo vệ của cậu.
Ngay cả những người đã gọi cậu là “Vongola”, khi nhận ra những gì Đệ Cửu và
Reborn đã gây ra cho cậu, đã đồng ý.
“Điều này
phải dừng lại.”
Tự do có 1 cái giá đắt. Nhưng cái giá để bỏ lại sự xiềng xích và sự ràng buộc vào địa ngục thậm chí còn nặng hơn. Cuối cùng, đó là 1 sự lựa chọn giữa cuộc sống của bản thân, sự tỉnh táo, sự an toàn của bản thân, hoặc cuộc sống của những kẻ đã coi cậu như 1 con rối.
Primo
ủng hộ cậu, ngay cả khi anh cúi đầu, khóc – cho cả 2, sự vô tội bị mất đi của
cậu, và sự mất đi của 1 gia đình mà nhiều năm trước đây có thể đã tuyệt vời. Nếu Tsuna đã sinh ra như con trai của mình, Giotto
lẩm bẩm khi Tsuna nhặt chiếc nhẫn lên và đeo nó vào tay mình, có lẽ mọi thứ đã tốt hơn. Tsuna không
chắc chắn phải nghĩ gì nữa.
Tsuna
chìm sâu hơn 1 chút vào bóng tối, những bức tường tâm trí nhanh chóng bao bọc
cậu trong 1 căn phòng nhỏ, nơi sẽ là nhà của Tsuna cho đến khi HDWM của cậu
hoàn thành việc này, 1 lần cho tất cả. Chắc chắn, đây là 1 nhiệm vụ nguy hiểm –
những người bảo vệ của Đệ Cửu và Reborn không phải là 1 trò đùa. Nhưng Giotto
đã đồng ý, và những người bảo vệ của anh sẽ giúp đỡ, trong bất kì cách nào.
Không nhiều, nhưng họ sẽ qua khỏi.
Cuối
cùng, 1 phiến đá cẩm thạch chạm vào lưng cậu, cậu mở mắt để nhìn xung quanh.
Điều duy nhất cậu nhìn thấy giữa bóng tối là 1 chấm nhỏ ánh sáng, cao cao trên
đầu mình. Và thậm chí sau đó, chấm nhỏ ánh sáng đó cũng biến mất, để lại cậu 1
mình trong tâm trí khi cuộc chiến bắt đầu. Tsuna cuộn tròn lại như 1 quả bóng
và khóc, cho sự ra đi của tất cả những thứ mà cậu đã từng yêu mến.
Có lẽ…nếu họ đã không ép buộc tôi, tôi sẽ trở thành
Vongola của họ. Có lẽ nếu tôi được sỉnh ra với tham vọng, hoặc tôi không phải
là Dame-Tsuna. Có thể…
Thời
gian trôi qua chậm chạp, Tsuna thấy mình xen kẽ giữa khóc và ngủ, thức dậy mỗi
khi cậu nghe thấy tiếng lách cách xung
quanh mình. Cũng như chiến đấu bên ngoài, HDWM của cậu đã sửa chữa tình trạng
hỗn loạn bên trong, đưa những mảnh vỡ về vị trí của chúng và sữa chữa những
liên kết bị gãy.
“Sẽ ổn thôi.”
Những
lời này đã bắt đầu tất cả. Cuộn tròn lại, Tsuna đặt lòng bàn tay trên mặt đất
và nhìn chằm chằm vào đó trước khi những giọt nước mắt bắt đầu rơi lần nữa. Cậu
thực sự cần bản thân ngừng khóc, nhưng cậu không
thể. Không khi nghĩ đến tất cả những thứ đã ra đi – những cuộc sống đó sẽ
ra đi. Chỉ vì cậu không thể trở thành Vongola Đệ Thập.
Áp lực
đột nhiên trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết, và Tsuna ngồi thẳng dậy, nhìn chằm
chằm ánh sáng đột ngột bùng lên và tăng tốc về phía cậu. Cậu thấy mình hét lên
khi viên đạn tìm thấy đường đến trái tim cậu, máu chảy ra từ miệng cậu như 1
kết quả. Đầu gối cậu rơi xuống đất, và cậu đưa tay để nắm lấy lỗ hổng đẫm máu
trên lồng ngực.
Xung
quanh cậu không còn gì ngoài cái chết và sự hủy diệt. Tsuna muộn màng nhận ra
rằng các bộ phận vương vãi xung quanh cậu không phải thuộc về nhà Vongola –
chúng thuộc về bạn bè của cậu.
Cậu
gào lên, sự giận dữ, kinh hoàng và điên rồ cuộn lại thành 1 và kéo sạch 1 Tsuna
run sợ. Cậu di chuyển, trước khi cậu thậm chí có thể nhận thức được điều đó, la
hét, gào thét, và tiêu diệt mọi thứ cậu chạm đến, bởi vì họ đã chết, bạn bè của cậu đã chết, và cậu không thể chịu đựng được
điều đó.
DỪNG LẠI!
DỪNG LẠI! ÍCH KỶ! ÍCH KỶ!
Tâm
trí của cậu hét lên hơn và hơn khi những viên đạn liên tục xé cơ thể cậu như
pho mát mềm, nhưng ngay cả khi 1 chân và 1 mắt của cậu đã mất đi, cậu vẫn tiếp
tục tiến về phía trước, xé toạc hàng phòng thủ của Vongola.
Cậu
đã khóc suốt. Ngay cả khi cuối cùng cậu nhận ra rằng cậu và bạn bè của cậu đã
chuẩn bị cho tất cả, cậu vẫn khóc. Ngay cả khi Reborn bước đến, với 1 khuôn mặt
lạnh và chai đá, đặt súng lên thái dương cậu và bóp cò, cậu vẫn khóc.
Cậu
đã khóc cho mọi thứ. Sự tỉnh táo chết
tiệt.
Cậu
đã từng nói với Primo rằng, cậu sẽ tiêu diệt nhà Vongola trước khi thừa kế lịch
sử đẫm máu của nó. Cậu đã muốn điều đó. Và bây giờ, trong cái chết, cuối cùng
cậu đã có cơ hội làm điều đó.
…
Ba tháng sau…
Họ đã
chết.
Reborn
nghiến răng khi một cơn đau ập đến và cào xé phổi anh, làm cho anh tiếp tục ho
ra máu.
Sau
khi các bộ phận của kẻ phản bội Tsunayoshi và “người bảo vệ” của cậu bị ném vào
trong huyệt và chôn cất, những điều kì lạ bắt đầu xảy ra. Reborn tự hào rằng
mình là 1 cá nhân trung thực, và sẽ sẵn sàng nói anh không tin vào ma quỷ.
Nhưng anh cũng sẽ nói rằng những kẻ đã chết trong căn biệt thự - bao gồm Đệ Cửu
và những người bảo vệ của ông - đã chết theo cùng 1 cách chính xác như cái cách mà Tsunayoshi và những người bảo vệ
của cậu đã chết. Sẽ có âm thanh của súng đạn, nhưng sẽ không có vũ khí, và sẽ
không có ai. Sẽ có tiếng la hét, nhưng không có 1 bóng người.
Hình
thức tồi tệ nhất của nó là trong 1 ngọn lửa, màu đỏ sậm, xuất hiện ngẫu nhiên
trong hành lang và chui xuống cổ họng ai đó, đốt cháy từ trong ra ngoài. Không
ai biết nó đến từ đâu – ngoại trừ Reborn. Nhưng anh không tin vào ma quỷ.
Ngay
cả khi anh phát hiện ra 1 Tsunayoshi đẫm máu, với miệng đầy máu và khóc, thì thầm
tôi không thể tôi không thể tôi không thể
đi bộ xuống hành lang, anh phớt lờ nó. Không có ma tồn tại.
Anh
ho ra máu 1 lần nữa, thở hổn hển và run rẩy. Anh nhắm mắt lại, dựa lưng vào
chiếc võng của mình và cố gắng ngủ. Tuy nhiên, anh chỉ có thể ngủ khoảng 5 phút
trước khi 1 cái gì đó lạnh chạm vào anh làm anh giật thẳng mình và rút súng ra.
Tsunayoshi
đứng đó, những hốc mắt sâu hoắm nhìn anh, không làm gì, không nói gì, chỉ đứng
đó, và nhìn chằm chằm. Reborn nhìn cậu trong khi chiến đấu với cơn đau đột nhiên
đến, và đột nhiên cảm thấy tức giận thiêu đốt bản thân.
“Đây
toàn bộ là lỗi của cậu!” Anh gầm gừ, “Nếu cậu chỉ là một thằng ngốc tiếp tục
trở thành Vongola như cậu phải,
chuyện này đã không xảy ra. Nếu cậu không quá yếu, nếu cậu đã không ngu ngốc
chống lại.”
Tsuna
lắc đầu, miệng mở ra và máu trào ra ngoài. Chỉ có 1 từ thoát ra.
“Ích kỷ!”
Và
sau đó cậu biến mất, để lại Reborn dành 15 phút cuối cuộc đời mình trong đau
đớn tuyệt đối. Anh là người cuối cùng của nhà Vongola ra đi, và tiếp tục nguyền
rủa Tsuna trên suốt quãng đường của mình.
Nhưng
Tsuna không quan tâm. Cậu đã rời khỏi Reborn và biến mất, quay trở lại vào nhẫn
– giờ bị chôn vùi sâu dưới đất cùng với họ.
Trong
nhẫn, có 1 nhóm người đang đợi cậu.
“Yo! Tsuna!” Kiếm
sĩ của cậu.
“Tsuna!” Smoking
bom của cậu.
“Tsuna-san!” Thuật
sĩ của cậu.
“Kufufufu, chào mừng trở lại, Tsunayoshi!” Thuật sĩ khác của cậu.
“Tsunayoshi Sawada, ngươi đến trễ!” Skylark của cậu.
“Ghahahaha! Lambo-san vĩ đại muốn Tsuna đón anh ấy!” Em trai của cậu.
“SAWADA!” Võ
sĩ của cậu.
Và
cuối cùng…
“Tsunayoshi…”
Tổ
tiên của cậu, Giotto mỉm cười với cậu từ chiếc ghế của anh và thay đổi cảnh vật
trở thành căn biệt thự cũ của nhà Vongola, nơi những người bảo vệ của anh chờ
đón họ. Những người khác đã đi, bây giờ nhà Vongola đã thực sự bị tiêu diệt,
những boss khác không còn lý do để ở lại.
Giotto
chậc lưỡi với vẻ ngoài của cậu “Ôi trời!
Tsunayoshi, cậu có vẻ ngoài thực đáng sợ. Thay đổi lại, cậu đang dọa người bảo
vệ sấm của cậu!” Và quả thực, Lambo đang run rẩy, mắt mở to vì sự xuất hiện
đáng sợ của cậu.
Tsuna
cười, và với 1 cái phẩy tay, cậu hoàn toàn lành lặn “Họ đã đi rồi, cậu có muốn di chuyển vào lâu đài?”
“Không, tôi nghĩ rằng tôi thích ở đây. Bên cạnh đó,
ngôi biệt thự không còn là của tôi nữa. Hãy để nó trở thảnh mảnh đất ám ảnh linh
hồn đầy thù hận của họ-…tôi rất hạnh phúc ở đây.”
Phần
còn lại của gia đình Tsuna đồng ý, và cậu mỉm cười.
Tự do
của cậu có thể đã được trả giá bằng cuộc đời cậu, nhưng đó là con đường tốt
nhất. Bây giờ cậu đã có những người bạn của mình, tự do của mình, và nhà
Vongola sẽ không còn có thể chơi đùa với cuộc sống của bất kì ai nữa.
“Vậy, 1 chuyến đi đến bãi biển thế nào?” Giotto hỏi, và Tsuna hòa vào gia đình của mình, cổ vũ,
thay đổi phong cảnh và quần áo.
Sẽ ổn thôi.
Những
lời thật nhất mà họ đã từng nói.
End!
fic hay quá, mình suýt khóc khi đọc chap này đấy
Trả lờiXóa