Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

A 10051's fanfic

Title: *chưa đặt tên*
Author: Sakuru YanKinka
Rating: T
Pairing: Byakuran x Shouichi

A 10051’s fanfic

...Đã từ lâu…Ta luôn mơ ước đến thế giới hoàn hảo của cậu và ta…

Lần đầu tiên ta gặp cậu, mái tóc màu đỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời, cặp mắt tròn ngây ngô giấu sau cặp mắt kiếng nhìn có vẻ khá trí thức và ngốc, và đặc biệt là nụ cười của cậu, dù nó có 1 chút gượng gạo, dù nó chỉ là 1 nụ cười xã giao, dường như ta đã có thể thấy cả thế giới sau nụ cười đó.

Lần thứ 2 ta gặp cậu, vẫn ánh mắt ngây ngô và nụ cười có chút ngốc nhưng đầy bao dung đó của cậu thu hút ta. Ta biết, trong tâm trí ta đã có gì đó rung động, thứ mà bao lâu nay ta vẫn luôn coi thường, có lẽ, đã xuất hiện, đã len lói và chậm chạp lớn dần theo thời gian. Nhưng ta đã quyết định bỏ qua nó, ta đã nghĩ nó chỉ là 1 rung động nhất thời, và rồi ta sẽ quên thôi.

Cho đến lần thứ 3 ta gặp cậu, khi cậu dùng giọng nói đó nói chuyện với ta, dùng ánh mắt đó nhìn ta, dùng nụ cười đó cười với ta. Ta đã quyết định, dù cho nó có ngu ngốc, dù cho ta có coi thường nó bao nhiêu, ta đã yêu cậu, và những thứ đó, ánh mắt, nụ cười, giọng nói đó, chỉ có thể thuộc về 1 mình ta.


Sau đó, ta bắt đầu tấn công cậu, dùng tình cảm của ta, hạ gục cậu, dẫn dắt cậu vào cái bẫy ngọt ngào không bao giờ thoát ra được, giam giữ cậu trong tình yêu của ta, độc chiếm cậu, xâm lấn trái tim cậu. Và làm cho cậu chỉ có thể thuộc về ta, chỉ có thể nhìn ta, chỉ có thể yêu ta, chỉ có thể cười với ta.

…lần đầu ta biết yêu…mọi thứ thật rực rỡ…

Cậu, đã là người đẹp nhất trong mắt ta, ngọt ngào, dịu dàng, và đáng yêu hơn bất kì ai. Ta đã hoàn toàn tin tưởng cậu, để cậu sánh vai cùng ta trên con đường đi tìm Utiopia của riêng chúng ta, hoàn toàn đặt mọi niềm tin vào cậu. Mọi thứ đã thật hoàn hảo.

Cho đến khi cậu phản bội ta.

…giống như bong bóng xà phòng xinh đẹp…tồn tại trong chốc lát…và vỡ tan…

Ta vẫn nhớ ta đã điên cuồng thế nào khi phát hiện cậu phản bội ta. Đau đớn, tức giận, mọi thứ thật khủng khiếp, giống như cả thế giới hoàn hảo của ta đều sụp đổ, và cậu, kẻ ta tin tưởng nhất, người ta yêu nhất, phản bội ta.

Phản bội ta. Cậu phản bội ta.

Và tâm ta nguội lạnh, ta không thể tin tưởng bất kì ai khác, và ta không yêu cậu nữa. Hay đó chỉ là những gì ta nghĩ, ta không quan tâm, ta hận cậu, hận đến tận xương tủy. Phải, đáng lẽ ta phải biết, bởi vì cậu, Shou-chan yêu quý của ta, là con người nhân hậu, không giống như ta, cậu thương tiếc từng sinh mạng rẻ rúng của lũ người hạ đẳng đó, cậu luôn phản đối những kế hoạch của ta, đáng lẽ ta phải biết, đáng lẽ cậu sẽ không thể làm ta đau thế này. Có lẽ, ta đã đúng, tình yêu chỉ là 1 thứ trò chơi ngu ngốc và đáng khinh bỉ, không, đáng lẽ ta không nên tin vào nó, không nên tin vào cậu, để rồi phải nhận kết cục như thế này!

Và được thôi, Shou-chan yêu quý, nếu cậu đã muốn chơi trò chơi này, ta sẽ chơi đến cùng với cậu. Cậu, sẽ phải nhận lấy kết cục bi thảm nhất, nhận lấy sự trả thù của ta, là cái giá cho việc cậu dám đem tình cảm của ta ra đùa giỡn, được thôi.

…ta đã để sự hận thù xâm chiếm tình yêu ta dành cho cậu…và bằng chính đôi tay này…ta đã để cậu ra đi…

Ta đã gian lận, điều đó là hiển nhiên khi mục tiêu của ta trong trận chiến với nhà Vongola chính là cậu. Lũ ruồi nhặng đó, ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm cậu, ta muốn cậu phải đối mặt với cái kết mà ta mong muốn, và ta đã biến cậu thành target, nhắm vào cậu, truy đuổi cậu, hành hạ cậu, để cậu nếm thử cảm giác bị người thân yêu nhất của mình phản bội.

Và mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của ta, trừ 1 việc.

Đó là, thậm chí đến lúc cậu sắp ra đi, cậu cũng không muốn quay trở về bên ta.

Tại sao vậy, Shou-chan? Ta đã làm tất cả chỉ vì thế giới hoàn hảo của cậu và ta, chỉ vì thế giới của 2 chúng ta. Ta đã làm gì sai sao? Tại sao cậu lại phải tỏ ra nhân từ với lũ người đó, ta không quan trọng hơn chúng sao? Tại sao vậy Shou-chan? Tại sao cậu thà chấp nhận cái chết chứ không tiếp tục kề vai sát cánh với ta? Cậu không yêu ta sao? Không, không phải vậy, phải không? Ta biết cậu yêu ta mà, yêu bằng cả tâm hồn cậu, vậy tại sao cậu không quay về bên ta? Tại sao vậy Shou-chan?

…Khi mọi tham vọng kết thúc…cũng là lúc ta nhận ra sai lầm của bản thân…

Giây phút cuối cùng của trận chiến, khi Tsunayoshi kết thúc mọi thứ bằng chiêu thức X-Bunner của hắn, giây phút cuối cùng của ta, ta đã nhớ về cậu.

Nhớ về những lúc ta đã từng vui vẻ bên cậu, hạnh phúc bên cậu, yêu, và được yêu. Khi ta nhận ra có lẽ, ta đã sai, và ta hối hận.

Nhưng có phải, ta đã không còn quay lại được nữa hay không?

Vì ánh mắt cậu nhìn ta bây giờ không còn là của ngày xưa nữa, không còn dịu dàng tràn ngập tình yêu và tin tưởng, mà đã trở thành ánh mắt tràn ngập hận thù và đau thương. Có lẽ, ta đã sai, rất sai.

Ta đã bước một bước quá dài, quá trễ để hối hận.

…ngày xưa đó cũng đâu còn trở lại…

Suốt những ngày tháng dài sau đó, ta 1 mình, gặm nhấm nỗi cô đơn, và nhớ cậu.

Lẽ sống của ta đã mất đi, ra đi mãi mãi. Thậm chí dũng khí để đối diện với cậu, ta cũng không có. Sống vật vờ, giống như 1 cái xác không hồn, vô định.

Ta nhớ cậu, nhớ đến phát điên, ta muốn gặp cậu, nhưng khi ta nhớ đến ánh mắt cuối cùng cậu giành cho ta. Ta phát hiện điều đó là không tưởng.

Và ta cứ tiếp tục như thế, tiếp tục nhớ, tiếp tục sống vật vờ, tiếp tục phát điên vì cậu, cho đến khi Uni đến tìm ta.

“Anh không muốn gặp lại cậu ấy sao? Cậu ấy thì có”

Ta không tin.

“Cậu ấy sẽ tha thứ cho anh, Byakuran san, cậu ấy yêu anh”

Ta không tin! Đừng gạt ta! Shou-chan sẽ không bao giờ tha thứ cho ta vì những việc ta đã làm với cậu ấy!

“Đây là cơ hội cuối cùng, Byakuran san, anh có yêu cậu ấy không?”

Ta có yêu cậu ấy không? Em đùa sao? Cậu ấy chính là lẽ sống của ta, cậu ấy là mọi thứ ta có, ta làm mọi việc cũng chỉ vì cậu ấy mà thôi.

“Đi tìm cậu ấy đi, cậu ấy đang đợi anh”

“Hãy tin em, đi tìm cậu ấy đi”

…kết thúc…là thời điểm ta nhận ra…dù đi đến đâu…khi ta quay lưng nhìn lại…vẫn sẽ có 1 người phía sau chờ đợi ta…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!