1.
Mùi hương.
Buford
thích căn hộ của mình theo cách nó đã. Quần áo bẩn vương vãi trên sàn nhà, tạp
chí chất đống chen chúc cùng với tập vở và các giấy tờ khác, chén dĩa chưa rửa
chất đống trong bồn rửa. Nó phù hợp với hắn.
Buford
thích mối quan hệ của mình theo cách nó đã. Cậu không còn sợ hắn nữa. Bắt nạt
đã giảm xuống thành trêu chọc nhẹ nhàng, thận trọng tán tỉnh nhưng không thật
sự cho thấy bất cứ gì. Hắn không muốn điều đó thay đổi, hắn ghét bị ràng buộc.
“Thay đổi”, hắn
nghĩ một cách thảm hại. “là điều không
thể tránh khỏi.”
Và
nó đã xảy ra. Sau một đêm quá chén, hắn đã vượt qua ranh giới. Hắn tỉnh lại với
Baljeet trong vòng tay của mình vào những giờ đầu của buổi sáng. Hắn không thể
nhớ làm thế nào hắn có thể ở đó và làm điều đó. Đầu hắn đau, vì thế hắn ngủ
lại.
Và
lần tiếp theo hắn tỉnh lại, giường trống không. Hắn ngồi dậy và nhìn xung quanh
với đôi mắt mở to kinh dị. Phòng của hắn trống rỗng, hay đúng hơn là gọn gàng
và sạch sẽ theo cách nó nên như vậy. Tên mọt sách chết tiệt đó thật sự đã quá
thừa thời gian để làm sạch toàn bộ căn hộ của hắn. Buford mặc một cái quần đùi
vào và lê bước lang thang vào nhà bếp, nơi cậu bé da den đang nấu một cái gì
đó. Mùi của món ăn hòa quyện với một cái gì khác, và hắn nhăn mũi khi bước lại
gần hơn. “Nước hoa?”
“Có
vấn đề gì với nước hoa sao?” Baljeet hỏi, mỉm cười khi quay lại nhìn hắn. “Anh
cần một chút thay đổi.”
Và khi
nhìn cậu, Buford thì thầm, “Có lẽ.”
––––––––•(-•.............................................................•-)•––––––––
2.
Mèo
Ferb
đã luôn luôn yêu mèo. Hắn chưa bao giờ muốn nuôi chó, hắn đã bị cắn một lần khi
hắn còn rất nhỏ. Mèo, tuy nhiên, nhắc nhở hắn về bản thân. Chúng độc lập, không
bao giờ sủa không ngừng và chỉ cần được cuộn tròn dưới ánh nắng trong một ngày
yên tĩnh chúng sẽ luôn thỏa mãn.
Ferb
đã luôn luôn yêu Phineas. Cậu giống như một tia nắng mặt trời trong một ngày
yên tĩnh, trong cuộc sống ảm đạm của hắn. Hắn hầu như không bao giờ mỉm cười,
hầu như không nói gì từ khi mẹ hắn qua đời. Phineas đã đưa hắn ra khỏi vỏ bọc
của mình. Hắn đã có được một người em trai, và một người bạn.
Nhưng
cho đến lúc gia đình nhỏ của họ quyết định nuôi một con vật cưng, họ đã tranh
cãi về những gì họ sẽ nuôi. Phineas muốn có một con chó. Ferb muốn có một con
mèo. Hắn và cậu em nhỏ của hắn hầu như chưa bao giờ cãi nhau, và trong khi Ferb hoàn toàn tỏ ra
giận dỗi, Phineas không bao giờ có thể giận bất kì ai quá lâu. “Chúng ta sẽ
thỏa hiệp.” cậu nói, mỉm cười rộng. “Chúng ta sẽ nuôi một con thú mỏ vịt”.
Ferb
đã không bao giờ thật sự hiểu bằng cách nào một con thú mỏ vịt có thể xem như một
sự thỏa hiệp. Nhưng hắn yêu Phineas, và miễn là hắn có em trai của hắn. Hắn
không cần mèo, Phineas là tất cả những gì hắn cần.
––––––––•(-•.............................................................•-)•––––––––
3.
Màu sắc
“Tại
sao chúng ta không thể nói với họ, Buford?”. Baljeet thở dài, vùi mặt vào gối.
Cậu bé lớn hơn nằm cạnh cậu im lặng. Baljeet ngẩng đầu và nhìn hắn, cậu nhìn
thấy tấm chăn trượt xuống ngực Buford và căn phòng thật sự lạnh lẽo, và cậu lại
thở dài, kéo chăn phủ lên cả 2. “Có phải vì anh xấu hổ về em, ý em là…em biết
em không đặc biệt, nhưng…em…”
“Đừng
bao giờ nghĩ như vậy!” Buford ngắt lời, xoay người lại để đối mặt với cậu. “Anh
không bao giờ xấu hổ về em.”
“Vậy,
cho em biết lý do vì sao anh không nói với cha mẹ anh?! Chúng ta đang hẹn hò!”
Baljeet nằm ngửa ra, thất vọng. Đây không phải là cách mọi chuyện nên diễn ra.
Sự thật phải được phơi bày dưới ánh sáng sau khi họ đã ngủ với nhau, không
tranh cãi. Buford từ chối trả lời một lần nữa. “Có phải vì cha mẹ anh không
thích em?”
Một
lần nữa, không có phản ứng, chỉ có vài tiếng hít thở nhẹ nhàng. Bingo. “Là nó?
Đúng không? Là cha mẹ anh không thích em? Có phải vì em không giỏi thể thao như
anh?...Hay…vì em quá nhỏ? Hoặc…”
“Đó
là vì màu da của em được chứ?!” Buford nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, đan ngón
tay họ vào nhau. Lần đầu tiên, Baljeet nhận ra sự khác biệt về màu da của họ một
cách rõ ràng. Trái tim cậu nặng trĩu. “Anh và cha mẹ không hợp nhau, thậm chí
anh còn không dành nhiều thời gian với họ, bởi vì cả 2 người họ đều là những kẻ
phân biệt chủng tộc chết tiệt!” Buford trả lời thô lỗ.
“Em
thấy…”
“Anh
xin lỗi…”
“Không
sao, nó ổn”. Nhưng nó sẽ không, và không bao giờ là ổn.
––––––––•(-•.............................................................•-)•––––––––
4.
Mông (tar thề là
author ghi thế)
Ferb
nhớ lần đầu tiên hắn nhìn Phineas theo một cách khác hơn là một người anh em.
Họ đã cùng chế tạo một số loại máy móc, các chi tiết có một chút mơ hồ, hắn
bước vào garage và nhìn thấy Phineas đang cúi xuống để tìm vài món đồ trong một
cái rương lớn. Ferb đã đứng yên như tượng, mắt dán vào cặp mông của em trai
mình. Nhìn vào đó, và cảm thấy phần dưới của hắn từ từ đứng lên. Sau đấy, hắn
phải vội vã ra khỏi đó trước khi Phineas kịp nhận ra rằng hắn đã có mặt ở đó.
Đó
là do cặp mông chết tiệt của cậu nhóc tóc đỏ bắt đầu tất cả, và vài năm sau,
hắn vẫn muốn đến bên cạnh mỗi khi cậu em trai đáng yêu của hắn cong người để cố
gắng nhặt một cái gì đó. Và hắn thề răng hắn làm việc đó là có mục đích. Khi
hắn còn nhỏ, hắn đã phải chạy ra khỏi phòng. Lần này, hắn tiến về phía trước,
nhấn hông của mình vào cặp mông đáng yêu, áp sát cậu bé và thì thầm vào tai cậu
một cái gì đó “dơ bẩn”.
Hắn
sẽ cười khi Phineas cứng người lại, sau đó đứng thẳng lên ngay lập tức. Cậu sẽ
cố gắng chạy thoát, nhưng Ferb sẽ giữ cậu tại chỗ, quyết không buông tha cho vị
trí yêu thích trên cơ thể cậu của hắn. “Ferb”, Phineas sẽ rên rỉ, cố gắng trốn
thoát, “ai đó sẽ nhìn thấy chúng ta.”
“Hãy
để họ nhìn.” Ferb sẽ lẩm bẩm, cúi đầu nhấn một nụ hôn dịu dàng trên cổ Phineas,
“đó là lỗi của em vì đã làm như thế.”
Phineas
sẽ cười, và mọi thứ sẽ được hoàn hảo.
––––––––•(-•.............................................................•-)•––––––––
5.
Móng chân
Buford
ghét hát, hắn cảm thấy như thể điều đó khiến hắn lột trần tâm hồn trước khán
giả, và nó không nam tính. Không có cách nào, không thể nào. Tất nhiên hắn
không mong đợi có thể hoàn toàn nam tính khi hắn đang hẹn hò với một cậu bé.
Một cậu bé mọt sách nhỏ nhắn, nếu bạn thắc mắc. Nhưng Buford là loại người
không bao giờ quá phô trương, và ghét phải phô bày con người thật của mình, và
Baljeet dường như nhận ra vấn đề.
“Em
muốn hiểu anh, Buford.” Baljeet cau mày. “Không phải lớp mặt nạ cứng nhắc của
anh.”
Và
mặc dù hắn hận việc ca hát, hắn biết đó là cách duy nhất để làm hài lòng
Baljeet, và hắn sẵn sàng làm điều đó. Chỉ cho Baljeet, và chỉ một lần duy nhất.
Hắn
đã chọn một bài hát thích hợp, và khi hắn lấy hết dũng cảm, hắn hát nó khi họ
đang ở cùng nhau trong phòng ngủ của họ vào một ngày. Hắn chơi guitar và hát,
và khi hắn kết thúc, Baljeet đang đỏ mặt và mỉm cười với hắn. Cậu đã đi qua và
ngồi lên đùi hắn, và hắn vùi mặt vào cổ cậu.
“Khi
mặt trăng trông giống một cái móng chân?” Baljeet cười khúc khích. “Thật sao?”
“Im
đi.” Buford càu nhàu, nhưng hắn cũng đã mỉm cười một chút.
––––––––•(-•.............................................................•-)•––––––––
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cơm mền...!