Đây là bệnh viện cỡ vừa ở miền Tây Bắc Xtốc-khôm, rừng
châm diệp (là cây lá kim a…lúc đầu ta cũng không hiểu,
dịch từng từ ra mới biết nóa là cái rỳ) rậm rạp bao bọc mấy tòa nhà cao
tầng theo phong cách Bắc Âu cổ xưa, đi trên con đường u tĩnh xuyên qua rừng,
còn có thể nghe thấy gió xuyên qua khe hở châm diệp tạo ra những thanh âm rất
nhỏ. Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy xe cấp cứu có ấn chữ thập đỏ ra vào,
thực làm cho người ta tưởng lầm đã đi vào hoàng gia trang viên.
Trong một căn phòng trên tầng 2 của trung tâm bảo vệ
sức khỏe, trong không khí âm nhạc nhẹ nhàng trôi, vách tường toàn bộ dùng màu hồng
nhạt, phát huy đầy đủ tác dụng trấn an tinh thần.
Bác sĩ vận một thân trường bào trắng mỉm cười gỡ xuống
miếng dán của thiết bị đo điện tâm đồ, cuối cùng lại bổ sung một câu: “ngài có
một thân thể thực là tốt làm cho người 20 tuổi niên kỉ khinh đều phải hâm mộ.”
Nguyên Chính đối trạng huống thân thể của chính mình
đương nhiên thực vừa lòng, hơn nữa còn có chút tự đắc. Tuy rằng đã muốn hơn 40
tuổi, lại do mỗi ngày kiên trì rèn luyện. Sáng sớm luôn dùng hơn 1 giờ chạy bộ,
buổi chiều lại mất 1 giờ bơi lội, cho dù mùa đông cũng kiên trì dùng nước lạnh
tắm. Không có ham mê bất lương, thuốc lá vốn không rời tay cũng đã bỏ nửa năm
trước. Kết quả lần kiểm tra sức khỏe này cho thấy, hết thảy cố gắng vất vả của
hắn đều là đáng giá. (oa, Nguyên Chính ca, người không
biết nhìn zô còn tưởng anh tập quân sự nga…!)
Chờ lấy được toàn bộ báo cáo kiểm tra sức khỏe, hắn
trước đi đến nhà luật sư ở khu phố trung tâm, sau đó mới trở lại nhà trọ.
“Gia Dục, ngươi đang làm gì?”
…
Nhẹ nhàng mở ra cửa phòng, như thường lệ không có nghe
đến đáp lại. Nguyên Chính liền đem chìa khóa cùng bóp da đặt ở trên bàn trong
phòng khách, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ.
Màn che màu đen treo trên cửa sổ khép kín hiệu quả tốt
lắm, một khi rũ xuống, cho dù là ban ngày hiện tại mặt trời lên cao, ánh sáng
phòng ngủ có thể liền lập tức hạ xuống. Sàn đan đen cùng gối lông đen tinh
khiết là Nguyên Chính cố ý chọn, có thể làm hắn vừa đi vào phòng liền nhìn thấy
thân ảnh màu trắng nằm chính giữa giường king-size.
Nam nhân kia mùa hè tổng mặc quần áo màu trắng, bởi vì
quần áo của hắn, từ quần áo trong, lụa tơ tằm, tơ tinh khiết, ma chất (là các loại vải làm sợi từ vỏ cây như đại ma…v…v…) hết
thảy đều là màu trắng trong thuần – này cũng là một ham mê ác liệt trong lòng
Nguyên Chính.
Thân thể gầy của nam nhân cuộn thành hình một chữ “C”,
đầu cơ hồ đụng tới đầu gối, giống như thai nhi đang ngủ say ở tử cung mẫu thân,
có vẻ thập phần yếu ớt cùng bất lực. Năng lực gấp khúc luôn vượt quá thường
nhân của hắn luôn làm cho Nguyên Chính vừa buồn cười vừa giật mình, tuy rằng cơ
hồ ít vận động, sự mềm dẻo của thân thể hắn lại tương đương xuất sắc, điểm này
khi ở trên giường luôn làm cho Nguyên Chính phi thường vừa lòng……
Không khí vốn thập phần yên lặng bắt đầu lặng lẽ khởi
động sóng ngầm.
Nguyên Chính chậm rãi ngồi vào bên giường, nhẹ tay
chạm vào phần eo lộ ra ngoài quần áo mùa hè – quả nhiên thực lạnh, nam nhân
không bao giờ có thể tự chiếu cố chính mình nhất định là ở dưới điều hòa thoải
mái bất tri bất giác ngủ, hơn nữa trước đó luôn quên đắp chăn.
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lộ ra một mạt ý
cười không tiếng động.
Nguyên Chính nhẹ nhàng vuốt ve da thịt lành lạnh, ngón
tay thon dài chậm rãi theo xương cột sống một chút một chút đi về phía trước.
Dung Gia Dục đang ngủ say sực tỉnh.
Cảm giác được trên lưng có chút ngứa, giống như có con
sâu nhỏ bò bò, hắn buồn rầu quẹo trái quẹo phải, lại thủy chung không thoát
khỏi, cuối cùng không tình nguyện xoay người, mắt nửa mở nhìn thấy khuôn mặt
cười dài. Hắn hoang mang nháy mắt mấy cái, qua ước chừng một phút đồng hồ mới nhận
ra người trước mắt quấy rầy mình là ai, lập tức nhắm mắt lại, giống như muốn
đem hắn nhốt lại ngoài mộng, xoay người vừa muốn ngủ.
Nguyên Chính sao lại có thể để hắn ngủ tiếp?
Hắn cúi người, giống tiểu hài tử ăn kem, đem đầu lưỡi
chậm rãi liếm lộng bạc thần đạm mầu.
Môi Dung Gia Dục giống như trẻ con vĩnh viễn tỏa ra
hơi thở sạch sẽ thuần khiết, nam nhân lòng mang tà niệm cố tình thích dùng
khiêu khích đậm tình sắc cảm thấy thẹn lây dính nó, nhìn nó ở dưới cái lưỡi
giảo hoạt thuần thục của mình từng chút từng chút trở nên ướt át, phiếm ra màu
hồng nhạt tinh thấu hấp dẫn.
Dung Gia Dục bị quấy rầy giấc ngủ cau mày, vẫn nhắm
chặt 2 mắt. Hắn bắt đầu không kiên nhẫn xoay người, sau thậm chí lại còn buông
gối đầu che lấp, nghĩ muốn đem mình giấu đi. Nhưng là, nam nhân xấu tính kia
lại ha ha cười, lôi chân hắn kiên quyết tha hắn ra ngoài, rồi quăng mạnh thân
áp lên trên người hắn……
Dung Gia Dục lúc này đã muốn không tình nguyện hoàn
toàn tỉnh. Hắn cảm thấy thập phần khô nóng, muốn đi tắm, muốn ngâm từ đầu đến
chân mình ở trong nước thanh lương. Chính là nam nhân bá đạo kia chẳng những
không cho hắn đứng dậy, còn đem hắn áp sâu vào trong giường, cái lưỡi đầy tội
ác nhân cơ hội khai mở kẻ hở tiến vào, trong miệng hắn mặc sức linh hoạt trở
mình giảo, làm cho hắn khổ sở cơ hồ không thở được.
“Nguyên Chính……”
Thanh âm Dung Gia Dục mơ hồ từ trong hôn môi thấp
nhiệt thoát ra, Nguyên Chính đã muốn quen thuộc các loại ngữ điệu của hắn, có
thể từ thanh âm rất nhỏ nhận ra được các cảm xúc bất đồng của hắn, hiểu dược,
hắn hiện tại tỏ ý tứ phiền chán.
“Gia Dục……”
Nhưng là Nguyên Chính vẫn đang không ngừng tay, hắn
ghé vào bên tai thấp giọng trấn an người yêu không kiên nhẫn, trong thanh âm
tình dục hùng mạnh cơ hồ trào ra: “Ngoan ngoãn nghe lời……”
Cúc áo, quần áo từng bước được cởi bỏ, quần dài cũng
rơi xuống thắt lưng, Nguyên Chính ngược lại giống như giám định và thưởng thức
tác phẩm nghệ thuật chậm rãi.
Mười ngón tay thon dài của hắn như cánh ác ma, mềm nhẹ
lại ác ý 1 tấc 1 tấc vỗ về chơi đùa thân thể tái nhợt gầy yếu người dưới thân,
rất nhanh, liền vừa lòng cảm giác được người dưới thân chấn động. Đầu ngón tay
cực kỹ xảo vuốt ve thi ngược, đầu nhũ nho nhỏ đạm mầu rất nhanh trở nên sung
huyết sưng đỏ. Cách một lớp quần lót trắng cố ý không thoát, bàn tay nóng cháy
bao vây phần mềm mại kia, không ngừng khiêu khích rồi lại không để nó đạt đến
kích thích cuối cùng……
Bởi vì thân thể càng ngày càng kịch liệt co rút, Dung
Gia Dục không thể tái nhắm chặt 2 mắt, con ngươi tối đen tẩm khóa vài hạt lệ,
lông mi không ngừng chớp nháy, ngón chân vô ý thức duỗi thẳng về phía trước run
run, thẳng đến cuối cùng, cả thân thể mất đi khống chế loạn đứng lên.
Thân thể vĩnh viễn ngây ngô phản ứng đối Nguyên Chính
mà nói xem ra cũng là một bức đông cung đồ tối mị hoặc, miệng hắn nảy lên một
chút, hiện ra ý cười thực sâu, dừng động tác, hắn dựng thẳng người, trong mắt
chứa đựng tình dục niệm rõ ràng, dừng lại người yêu dưới thân, chậm rãi bỏ đi
quần áo……
Đây là trân bảo của ta, vĩnh viễn sẽ không lại giao
cho người khác……
Đương khi hoan ái chấm dứt, Dung Gia Dục lại giống như
dĩ vãng suy yếu ghé vào trên giường, nửa ngày không thể nhúc nhích. Đối với mỗi
một lần chứng tỏ tình yên của Nguyên Chính, với hắn mà nói đến tột cùng là khổ
hình hay thiên đường, chỉ sợ chính hắn cũng vô pháp nhận rõ ràng. Này cũng là
nơi cuối cùng hắn còn giữ lại tâm sợ hãi đối với Nguyên Chính. Đối với Dung Gia
Dục mà nói, cuộc sống đơn giản cố tự là hạnh phúc lớn nhất. Mà Nguyên Chính,
không thể nghi ngờ, là bóng dáng luôn biến đổi trong lòng hắn, làm cho hắn
thống khổ, làm cho hắn mê hoặc, rồi lại làm cho hắn không thể bỏ qua.
Tại quốc gia Bắc Âu chế độ pháp luật vô cùng hoàn
thiện, cho dù là cưỡng gian vì mục đích tốt cũng là trái pháp luật, nhưng trên
thực tế, Nguyên Chính đều là dùng thủ đoạn không chút quang minh chính đại thỏa
mãn dục vọng. Dung Gia Dục đối tình dục luôn ngây thơ như tiểu hài tử luôn bị
ép nhận hết thảy, nhưng cũng gây cho hắn vô tận khoái hoạt.
Nguyên Chính nhẹ nhàng sờ sờ đầu người yêu, Dung Gia
Dục tức giận quay đầu đi, không muốn nhìn mặt hắn, hắn không thoải mái thân xác
luôn biểu hiện bằng việc đối Nguyên Chính hờ hững.
Nguyên Chính biết những lúc như thế này nên thế nào
lấy lòng hắn, rất nhanh liền từ phòng bếp lấy ra một cái ly trở về. Trong ly là
chocolate nóng mà Dung Gia Dục thích nhất, cũng như dĩ vãng thành công thu phục
hắn.
Nhìn đến Dung Gia Dục uống xong, lại thực tự nhiên đưa
đầu lưỡi liếm miệng ly còn lưu lại chocolate, tình dục Nguyên Chính không khỏi
lại rục rịch, cánh tay lặng lẽ nắm thắt lưng bóng loáng của hắn……
Ta còn rất có tinh lực, cũng chưa có lão.
Lần thứ 2 trong hôm nay đem chất lỏng nóng cháy bắn
trong cơ thể người yêu, nhạ đắc hắn thất thanh khóc, Nguyên Chính một bên lời
ngon tiếng ngọt trấn an hắn, một bên vui mừng lại kiêu ngạo nghĩ.
Mỗi lần giao hoan đều có thể thập phần tận hứng, nhưng
lại có thể đến 1 đến 2 lần cho đến bây giờ đều làm cho người yêu nhỏ hơn gần 10
tuổi ăn không tiêu. Nguyên Chính theo năng lực thường kiểm tra đo lường bản
thân cũng không có dấu hiệu già cả. Kiểm tra sức khỏe cũng toàn bộ khỏe mạnh,
dáng người tiêu chuẩn trước sau như một, không có gì sẹo lồi hay mỡ, này đối
với một nam nhân 40 tuổi mà nói thực sự là đáng quý. (giờ
em đã hỉu nguyên nhân ca tự kỉ)
Khi 39 tuổi, nghe người khác nói đến bảo vệ sức khỏe
linh tinh Nguyên Chính chỉ biết cười cho qua, thể lực cùng tinh lực từ của hắn
từ trước đến nay son với người khác còn tràn đầy hơn, đối thân thể của mình
thập phần kiêu ngạo, chưa bao giờ quan tâm bảo dưỡng rườm rà buồn cười. Nhưng
khi 40 tuổi, hắn lại đột nhiên phi thường chú ý vấn đề ẩm thực cùng rèn luyện,
hơn nữa vừa mới làm kiểm tra toàn diện thân thể. Này thực không phải vì bước
vào bước ngoặc tuổi tác mà sinh ra tâm lý sợ hãi – hắn cũng không phải vì lớn
tuổi mà trở thành người yếu ớt.
Có lẽ bởi vì từ ngày đó, Nguyên Chính cảm giác hắn
đang cùng Dung Gia Dục tạo ra nhiều khoảng cách.
Một buổi chiều nửa năm trước, Nguyên Chính tận mắt
nhìn thấy một vị đồng sự bình thường vô cùng khỏe mạnh, còn từng là cầu thủ
bóng bầu dục đột nhiên bệnh tim phát tác, té trên mặt đất không thể dứng lên.
Sau lễ tang ngắn gọn, ở bữa cơm nhỏ tại nhà trung, tựa
như ngày thường cuối tuần tụ hội. Này cũng là đặc điểm riêng của lễ tang của
quốc gia này, ấm áp mà không có sầu não nhiều. Đồng sự tùy ý ăn cá ngừ ca-li
cùng sandwich dưa leo, uống nước chanh cùng nước cà chua, phu nhân đầu đội khăn
đen che mặt cũng không có lệ rơi đầy mặt, thậm chí còn cười cùng mọi người cùng
nhau nhớ lại thú sự khi trượng phu còn sống.
So với lễ tang truyền thống Trung Quốc thân hữu thống
khổ ai điếu cùng các loại lễ nghi tập tục phiền phức, Nguyên Chính đối loại
phương thức cáo biệt đơn giản này luôn thực tán dương, nhưng là không biết vì
cái gì, lần này tham gia lễ tang làm cho trong lòng hắn không quá thoải mái.
Từ tang lễ trở về, hắn bắt đầu lo lắng chính mình cùng
Dung Gia Dục niên kỉ khác biệt.
Dù sao 2 người có gần 10 năm khoảng cách, người yêu
vừa mới 32 tuổi, hơn nữa hắn tựa như xem nhẹ thời gian, thời gian cũng đồng
dạng xem nhẹ hắn. Vô luận nhìn bề ngoài hay tâm trí, hắn vẫn như đứa trẻ không
thay đổi, mà chính mình lại bắt đầu nhập hàng ngũ trung niên.
Sau ngày đó, Nguyên Chính thường xuyên hội cảm thấy
được khủng hoảng không hiểu vì sao, cứ việc hắn không tiếp thu mình già cả,
chính mình cũng chưa bao giờ là người sợ chết. Nhưng là một người theo tín
ngưỡng khoa học tự nhiên, hắn không thể không thừa nhận, hiện tại thực không có
gì đem Dung Gia Dục từ bên người mình cướp đi, trừ bỏ già cả cùng tử vong không
thể kháng cự.
Hắn cũng thường xuyên vì thế tự giễu, Nguyên Chính từ
trước đến nay miệt thị hết thảy yếu đuối, chính mình gần nhất quả thực thay đổi
nhiều lắm, giống như cái lão nhân bắt đầu lo xa, này có lẽ là một điềm báo già
cả đi.
Mấy ngày nay, mỗi cuối tuần Nguyên Chính đều phải mang
Dung Gia Dục đi ra ngoài một chút. Có khi nắm tay hắn ở công viên chậm rãi tản
bộ, có khi đi xe đến khu dã ngoại câu cá cả ngày.
Nhìn khuôn mặt thanh tú của nam nhân dịu ngoan trầm
mặc theo đuôi chính mình, cấp hắn một bên thả câu một bên ngủ gà ngủ gật phủ
thêm áo khoác, Nguyên Chính thường sinh ra ảo giác, hình như là mang theo đứa
con nhỏ đi du lịch. (ảo giác thường xuyên của mấy anh
công có vợ nhí nhố, pặc pặc, ca già zòy Nguyên Chính ca) (làm em nhớ tới anh Germany
với bé Ita-chan)
Nhưng là, này người không bao giờ ly khai chiếu cố của
ta – là người yêu……
Mỗi khi nghĩ như vậy, hắn đô hội sủng nịch nhẹ nhàng
sờ sờ mái tóc mềm mại của Dung Gia Dục.
Cuối tuần này, thời tiết tốt làm cho người ta tâm hảo,
hai người nhưng không có như thường lệ xuất môn.
Nguyên Chính nằm ở tràng kỷ trong phòng khác, Dung Gia
Dục nằm tắc trong lòng ngực hắn, 2 người dưới ánh sáng mặt trời lặng lẽ đọc
cùng quyển sách. Tuy rằng tình ái là trò chơi Nguyên Chính yêu nhất, cũng chiếm
cứ tỉ lệ tương đô lớn trong cuộc sống của 2 người, hắn cũng rất thích ngẫu
nhiên có thể hưởng thụ thời khắc nhàn nhã thanh thanh tĩnh tĩnh như vậy.
Mỗi lần cùng nhau đọc sách, từ đầu 2 người cầm mỗi
người một quyển, ai cũng không ngại ai. Nhưng là qua không được bao lâu, Dung
Gia Dục sẽ bỏ quyển sách của chính mình, tò mò qua xem quyển của Nguyên Chính.
Tốc độ đọc sách của hắn so với người bình thường nhanh
hơn rất nhiều, làm cho Nguyên Chính cũng thường âm thầm giật mình. Nhưng là hắn
có một cái tật xấu rất đáng giận, mỗi lần xem xong 1 tờ sẽ không ngừng gảy
trang giấy, ý tứ thúc giục Nguyên Chính mau giở trang khác, giống như tiểu hài
tử khó nhịn. Mỗi lần như vậy, Nguyên Chính luôn cười bắt được cái tay quấy rối
của hắn, đặt ở răng nhẹ nhàng cắn, sợ đến mức hắn không dám tái lộn xộn, ngoan
ngoãn đợi Nguyên Chính xem xong.
Có lần vì trêu cợt hắn, Nguyên Chính cố ý xem sách
tiếng Thụy Điển. Đương Dung Gia Dục nhìn thấy hỗn loạn các ký hiệu hóa học quen
thuộc cùng văn tự xa lạ, sửng sốt đã lâu, giống như gặp buồn rầu lớn nhất sinh
mệnh.
Nguyên Chính nhìn biểu tình ngẩn người đáng yêu của
hắn, không khỏi âm thầm buồn cười, chính là không lâu lại bắt đầu thấy lo lắng,
bởi vì biểu tình trên mặt Dung Gia Dục càng ngày càng thống khổ mê hoặc, ánh
mắt cũng dại ra, giống như lại nhớ tới thời điểm trước khi mất đi trí nhớ,
Nguyên Chính vội vàng đổi thành sách tiếng Trung, ôm hắn an ủi nửa ngày mới yên
lòng.
Nhẹ nhàng xem xong Nhất Hiệt Thư, tay Nguyên Chính
thực tự nhiên lại rơi xuống trên người người yêu, nhẹ nhàng sờ sờ xương sườn
của hắn – này đã muốn thành thói quen khi đọc sách của hắn.
Dung Gia Dục trong lòng Nguyên Chính cảm giác ngứa,
nhích tới nhích lui, né tránh “lang trảo” của hắn, lại không nghĩ liền đụng
chạm tới bộ vị mẫn cảm của hắn. Nguyên Chính hít sâu một hơi, đem Dung Gia Dục
còn không minh cứu để ý gắt gao ôm vào trong ngực, không để hắn lại tái châm
hỏa.
Cho dù mỗi ngày đều ăn pho mát xanh rất cao calo, thân
thể Dung Gia Dục vẫn là thập phần gầy, toàn bộ nằm trên người Nguyên Chính cũng
không cảm thấy nặng. Nhưng mà, chính là thân thể như vậy gầy yếu đến giống như
chưa có phát dục hoàn toàn, lại cất giấu mê hoặc không thể kháng cự, dụ dỗ Nguyên
Chính mê luyến đến nghiện, chỉ cần đụng chạm liền không thể dừng tay.
Rất nhanh, Dung Gia Dục lại đọc xong 1 tờ, thân thủ đi
lật trang sách lại bị Nguyên Chính ngăn lại. Đại khái là cảm thấy nhàm chán,
hắn lại bắt đầu không ăn phận ở trong lòng ngực Nguyên Chính cọ đến cọ đi.
Nguyên Chính vốn sẽ không là Liễu Hạ Huệ rất nhanh
liền nổi lên phản ứng. Hắn thở dài, cần phải đi ra ngoài một chút……
Nhẫn nại một chút, có người sẽ đến.
Nguyên Chính cơ hồ là cực lực khắc chế, mới cưỡng chế
dục niệm muốn đem Dung Gia Dục lập tức chế trụ.
Ngay sau đó, chuông cửa vang.
Đối mặt người xa lạ đột nhiên đến, Dung Gia Dục như
bình thường có vẻ co quắp bất an, lập tức lặng lẽ trốn vào phòng ngủ. Nguyên
Chính chưa bao giờ miễn cưỡng hắn gặp khách nhân, nhưng hôm nay không giống
ngày xưa, hắn đem Dung Gia Dục không tình nguyện tha đi ra.
“Nguyên bác sĩ, ta đã làm xong di chúc theo ý ngài.
Nếu ngài có chuyện gì ngoài ý muốn, Dung Gia Dục tiên sinh sẽ kế thừa tất cả di
sản của ngài, hơn nữa đem người từ quỹ chuyên môn đến chiếu cố cuộc sống về sau
của hắn.”
Luật sư đem mấy xấp văn kiện đặt lên bàn, đối công
chứng viên cùng nhân chứng gật đầu: “Sau đó ta tuyên cáo văn kiện công chứng……”
Chuyện công chứng di chúc, Nguyên Chính đã tìm cách
thực lâu. Tại cái quốc gia Bắc Âu tương đối bảo thủ, quan hệ đồng tính vẫn chưa
được pháp luật chấp nhận bảo hộ, mà Nguyên Chính hy vọng vô luận mình có ở đây
hay không, Dung Gia Dục vẫn có thể nhận được chiếu cố tốt nhất, mới quyết định
nhân lúc mình còn tráng niên liền lập di chúc.
Cả quá trình công chứng, cơ hồ đều là Nguyên Chính
cùng luật sư một đám người một bên hỏi một bên đáp, Dung Gia Dục vẫn có vẻ thập
phần mờ mịt, hắn hoàn toàn không rõ đang xảy ra chuyện gì. Chỉ có lúc cuối cùng
bị yêu cầu trên văn kiện ký tên, nắm bút máy chậm chạp hỏi Nguyên Chính:
“Ngươi……muốn chết sao?”
“Không có, ta sẽ không chết, ít nhất sẽ không là sắp
tới.” Nguyên Chính mỉm cười đáp.
Nghe được đối thoại của 2 người, luật sư cùng công
chứng viên trên mặt hiện ra kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng bọn họ kiến thức
rộng liền rất nhanh khôi phục thái độ bình thường.
Quá trình công chứng rất nhanh đã xong, đương luật sư
cùng đám người mang theo văn kiện đã ký tên tốt cáo từ sau, Nguyên Chính lại ôm
Dung Gia Dục nằm ở sô pha đọc sách, giống như sự tình gì cũng đều chưa có phát
sinh. Qua nửa ngày, mới giống như tùy ý hỏi một câu: “Gia Dục, nếu ta chết,
ngươi sẽ thế nào?”
“Sẽ thế nào……”
Thanh âm cùng vẻ mặt Dung Gia Dục giống nhau mờ mịt,
chỉ một lát sau, ngay tại lúc Nguyên Chính quyết định không cần đáp án nữa, hắn
đột nhiên xoay người lại nhìn Nguyên Chính: “Hội bị đuổi ra sao?”
Nguyên Chính có chút kinh ngạc nhìn hắn, hắn như thế
nào có lại ý niệm này, bất quá vẫn cười hỏi: “Ngươi thích nơi này sao?”
“Thích……nơi này…”
“Thích ta sao?”
-
“……”
Dung Gia Dục chậm rãi thùy hạ mi mắt.
Khóe miệng Nguyên Chính lộ ra một mạt cười yếu ớt.
Khát vọng đáp lại sao? Khát vọng hắn yêu ta sao? Biết
rõ đây là điều không có khả năng, cần gì phải chấp nhất như vậy……
“Không ai đuổi ngươi đi, cho dù ta chết, ngươi vẫn có
thể ở đây.”
Ôn nhu sờ sờ đầu người yêu, Nguyên Chính đem hắn đang
còn mờ mịt kéo vào trong lòng, sách vở ba một tiếng, rơi trên thảm.
Phòng trong nhất thời im lặng cực kỳ, chỉ nghe thấy
tiếng tim đập tốc độ bất đồng của 2 người.
Đã đến thời điểm giữa hè, Nguyên Chính đáp ứng lời mời
đi Mỹ tham gia hội nghị học thuật quốc tế, này là lần đầu tiên hắn ra ngoài
trong thời gian dài sau khi đưa Dung Gia Dục đến Thụy Điển. Suy lại nghĩ, thủy
chung nghĩ ủy thác gia chính phục vụ trong công ty chiếu cố lo lắng hắn, cuối
cùng cũng may có đồng sự hiểu biết nguyện ý hỗ trợ, tiếp hắn về nhà ở.
Đêm trước khi đi, tựa hồ là vì bù lại tiếc nuối 1 tuần
sau không thể đụng vào hắn, Nguyên Chính cơ hồ làm đến Dung Gia Dục không có cơ
hội nhắm mắt. Khi kịch liệt hoan ái rốt cục chấm dứt, sắc trời đã tờ mờ sáng, 2
người cũng đều tinh bì lực tẫn. (Qụa đen đi ngang qua: dát … dát… dát… Không nên miệt
mài quá độ a… Dát dát dát ~ ~ cẩn thận tinh tẫn nhân vong a ~~ ai u ~~)
Ôm người yêu đã nặng nề ngủ nằm trên giường, Nguyên
Chính một chút buồn ngủ cũng không có. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng phác thảo
khuôn mặt trầm ngủ tái nhợt gầy gò, bắt đầu do dự, có lẽ không nên để lại hắn
yếu ớt, chạy đến cái địa phương xa ngàn dặm tham gia cái gì hội.
Ngày hôm sau trước khi đến sân bay, hắn vẫn là đúng
hẹn lái xe đem Dung Gia Dục còn buồn ngủ đến nhà đồng sự. Đồng sự phu nhân thực
cao hứng tiếp đãi bọn họ, dẫn bọn hắn đi vào phòng khác thoải mái sạch sẽ, còn
tự mình giúp Dung Gia Dục cất hảo quần áo. Nhiệt tình cùng thân mật của nàng
làm cho Nguyên Chính có chút cảm động, cũng rốt cục có thể an tâm bước lên phi
cơ.
Đi mười mấy tiếng trên đường xóc nảy, hơn nữa tối qua
còn làm quá mức kịch liệt, đến khi đến khách sạn, ngay cả Nguyên Chính tinh lực
tràn đầy cũng mỏi mệt không chịu nổi, trên mặt lộ rõ đôi mắt thâm quần.
“Xin hỏi, ngài là Nguyên bác sĩ phải? Đồng sự Ốc Khắc
tiên sinh của ngài ở Thụy Điển một giờ trước gọi điện thoại đến, thỉnh ngài sau
khi đến nơi mau chóng gọi điện lại.”
Không nghĩ đến mới vừa bước vào đại sảnh, phục vụ liền
nhắn lại cho hắn như trên.
Trong thời gian nửa phút chờ đợi điện thoại chuyển máy
“đô đô” mấy tiếng, trong đầu Nguyên Chính nháy mắt chuyển qua mấy chục loại khả
năng phát sinh ngoài ý muốn, trên đầu bất tri bất giác toát ra mồ hôi tinh mịn.
Vừa nghe đến thanh âm đồng sự đầu kia điện thoại, hắn
ngay cả ân cần lễ phép thăm hỏi gì đó đều quên, mở miệng liền hỏi: “Hắn xảy ra
chuyện gì?”
“Không có chuyện gì a,” Đồng sự tựa hồ là bị thanh âm
vội vàng của hắn làm cho hoảng sợ, sau đó mới cười giải thích: “Chính là Dung
Gia Dục nhất định phải nói chuyện với ngươi.”
Tâm Nguyên Chính đang bay đến giữa không trung rốt cục
rơi xuống. Ngay sau đó liền cảm thấy kinh hỉ ngoài ý muốn, hắn khó có thể tin
những gì mình vừa nghe được – Dung Gia Dục hội chủ động muốn cùng mình nói
chuyện?
“Gia Dục, có chuyện gì sao?”
Cứ việc trên đường mệt nhọc, Nguyên Chính cố gắng làm
cho thanh âm chính mình nghe hết sức hòa nhã.
“Nguyên Chính……”
Một thanh âm có chút do dự từ mic truyền đến, này vẫn
là lần đầu tiên Nguyên Chính nghe được thanh âm Dung Gia Dục trong điện thoại,
cứ việc cách xa ngàn dặm, lại rõ ràng như đang ở ngay bên cạnh.
“Là ta.”
Nhưng mà đầu kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, một
lát sau lại đổi thành thanh âm đồng sự: “Hắn đi xem TV cùng bọn nhỏ. Không có
chuyện gì khác, yên tâm…”
Nguyên Chính có chút mạc danh kỳ diệu, buông điện
thoại, hắn nghĩ nghĩ lại thôi: Dung Gia Dục có lối suy nghĩ cùng cách hành sự
khác thường nhân, có thể thay đổi đến nhường này đã là một bước đột phá, có lẽ
lần điện thoại tiếp theo sẽ có càng nhiều kinh hỉ.
Nhưng mà, mấy ngày tiếp theo, hắn cũng không nhận được
một cuộc điện thoại nào của Dung Gia Dục.
Bốn ngày qua, Nguyên Chính rốt cuộc kiềm chế không
được bất an cùng kinh ngạc trong lòng, đánh điện thoại đến nhà đồng sự.
“A, hắn tốt lắm, đang cùng bọn nhỏ ngoạn, hắn thật là
tốt a! Bọn nhỏ cũng đều thích hắn.” Tiếng cười sang sảng của hắn từ ống nghe
truyền đến.
“Như vậy…ta đây an tâm.”
“Phải cùng hắn nói chuyện không? Ta đi gọi hắn.”
“Không cần, vẫn là để cho hắn hảo ngoạn đi”
Buông điện thoại, Nguyên Chính lắc đầu tự giễu.
Hắn cũng không cảm thấy quá thất vọng, này chuyện tình
tựa hồ là sớm nên đoán được.
Hội nghị rất nhanh đã xong, việc đầu tiên sau khi
Nguyên Chính bay trở về Thụy Điển chính là lái xe đi tiếp Dung Gia Dục, tiểu
biệt thắng tân hôn, hắn khẩn cấp muốn ôm người yêu mới chia lìa.
“Hắn đang ở bể bơi.
Nữ chủ nhân cao lớn cường tráng cười tiếp nhận vài món
lễ vật Nguyên Chính mang về, đưa hắn đi đến đằng sau viện.
Tại bờ bể bơi hình trứng màu xanh bích, Nguyên Chính
nhìn thấy người mình mỗi ngày đều tưởng niệm, đang cùng một đôi nữ chủ nhà song
sinh nghịch nước, cười đến thập phần vui vẻ.
Hắn cùng tiểu hài tử quả thực thích hợp.
Hắn mặc quần bơi màu xanh kiểu Ha-oai, trong ấn tượng
trong lòng Nguyên Chính, vẫn là lần đầu tiên gặp Dung Gia Dục mặc quần đùi, dưới
quần đùi rộng thùng thình lộ ra hai chân gầy yếu thon dài, có một loại khiêu
khích nói không nên lời, chính hắn lại hồn nhiên không biết. (Nga, em nói Nguyên Chính ca, đối với ca thì tiểu Dục Dục nhà
em mặc cái gì ca cũng động dục được hết…em biết, em biết mà…!!!)
“Gia Dục!”
Dung Gia Dục nghe tiếng xoay người, nhìn nhìn Nguyên
Chính đang theo dõi hắn, tựa hồ nhận ra hắn là ai, sau đó lại liền quay đầu đi,
tiếp tục cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Một tay lôi kéo Dung Gia Dục không quá tình nguyện rời
đi, một tay cầm túi hành lý của hắn Nguyên Chính cùng một nhà đồng sự nói lời
từ biệt. Dung Gia Dục mang một đôi dép lê, lạch bạch lạch bạch theo sát hắn lên
xe, ở trên Tử Lộ để lại vài dấu chân ướt sũng, 2 bé song sinh giống như 2 con
thỏ bự ôn hòa cùng bạn phất tay cáo biệt, nữ chủ nhân lại đuổi theo đưa đến một
bánh phô mai bơ đặc chế của gia đình.
Dọc đường đi, Dung Gia Dục vẫn hưng trí bừng bừng nhìn
phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thật giống như du khách. Đối mấy ngày Nguyên Chính rời
đi, không có biểu hiện thái độ nghĩ muốn hỏi hoặc quan tâm gì.
Nguyên Chính cũng không nói chuyện, hắn thỉnh thoảng
từ kính phản quang nhìn người yêu, tâm tình có chút phức tạp, đến tột cùng là
gì, chính mình cũng không rõ.
Xe đến trước cửa nhà trọ, Nguyên Chính tắt máy, nhưng
không có xuống xe, Dung Gia Dục vẫn còn nhìn ngoài cửa sổ, trên chân bày ra hộp
giấy đựng bơ màu rám nắng, một đôi chân gầy yếu lại khêu gợi cứ như vậy không hề
đề phòng bại lộ trước mặt Nguyên Chính suốt một tuần không hề động chạm hắn.
Dụ dỗ không tiếng động này làm cho nam nhân vốn chẳng
phải cái gì chính nhân quân tử trong lòng dâng lên tà niệm.
Hắn đem hộp giấy phóng tới trên đồng hồ, dục vọng dâng
đầy cõi lòng, tay lặng lẽ sờ lên trong đùi lỏa lồ. Dung Gia Dục giống như bị
điện giật run mạnh lên một cái, hai chân lập tức kẹp chặt, lại vừa lúc đem tay
Nguyên Chính kẹp lấy. Hắn đương nhiên không ý thức được tư thế của hắn có bao
nhiêu phiến tình, áp lực dục hỏa trong lòng Nguyên Chính trong 1 tuần nháy mắt
châm ngòi, cơ hồ sẽ đương trường đem hắn áp đảo ở trên xe.
Chính là Dung Gia Dục tựa hồ đã quên công khóa trước
kia mỗi ngày đều phải làm, mặt lập tức đỏ lên, nhìn chằm chằm Nguyên Chính,
trong mắt toát ra sợ hãi cùng kinh hoàng, thân thể cũng thực rõ ràng bắt đầu
khởi run. Nhìn hắn như vậy kịch liệt phản ứng, Nguyên Chính lại chậm rãi đem
tay rút ra.
Bởi vì một tuần không có ai ở, không khí phòng trong
có chút nặng nề. Hai người ngồi trong phòng khách, yên lặng ăn phô mai bơ của
đồng sự phu nhân tặng.
Nguyên Chính thoạt nhìn như có tâm sự thực lớn, Dung
Gia Dục lại cái gì cũng không có chú ý, chính là không ngừng nhìn đồng hồ báo
thức, đợi đến khi màn hình nhảy đến “5:00”, hắn đúng giờ đứng dậy mở TV. Nhìn
đến mấy con gấu bắc cực lúc lắc lúc lắc khiêu vũ trên TV, vẻ mặt lập tức trở
nên hết sức chăm chú, ánh mắt linh động đi theo hình ảnh nhảy đến nhảy đi, lộ
ra tươi cười xinh đẹp khó gặp – xem ra thời gian 1 tuần này, hắn đã muốn bồi
dưỡng ra một hứng thú mới.
Nguyên Chính nhìn sắc mặt khoái hoạt hồng nhuận của
hắn, một loại mệt mỏi cho đến bây giờ chưa từng có đột nhiên như thủy triều
dâng khắp toàn thân.
Buổi tối, hắn nằm trên giường, lần đầu tiên không có
khi dễ Dung Gia Dục. Dung Gia Dục tựa hồ rốt cục cũng cảm giác đucợ dị trạng
hôm nay của hắn, dựa sát lại, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào thân thể hắn.
“Ngủ đi, Gia Dục.” Nguyên Chính cười quay đầu sang, sờ
sờ đầu hắn, ôn hòa nói.
Nhìn Dung Gia Dục ngoan ngoãn nằm xuống bên kia
giường, không hề tâm sự nhắm mắt lại, Nguyên Chính cũng nhắm lại 2 mắt.
Đây chẳng phải là kỳ vọng của ta sao? Cho dù tương lai
một ngày nào đó ta chết đi, hắn cũng sẽ không để ý, cho dù không có ta, hắn còn
có thể sống tốt lắm.
Ta hẳn là phải cảm thấy cao hứng mới đúng…
Ngày hôm sau, tại phòng thí nghiệm gặp lại vị đồng sự
hảo tâm, Nguyên Chính lại một lần nữa hướng hắn cùng người nhà của hắn tỏ vẻ
biết ơn.
“Hắn thực ôn hòa, cũng phi thường lễ phép, một nhà
chúng ta đều thực thích hắn.” Đồng sự một bên uống cà phê một bên cười nói.
“Hy vọng không mang nhiều phiền toái, hắn có đôi khi
không tự chiếu cố chính mình.”
“Ha hả, thực ra không có phiền toái, chẳng qua buổi
tối đầu tiên, hắn đích xác dọa chúng ta nhảy dựng.”
“Buổi tối ngày đầu tiên? Ngày đó đến tột cùng là xảy
ra chuyện gì?”
Nguyên Chính hồi tưởng lại cuộc điện thoại không bình
thường ngày mình vừa đến khách sạn.
“Ban ngày còn tốt lắm, hắn cùng bọn nhỏ ngoạn tốt lắm,
đến chạng vạng, hắn lại đột nhiên bắt đầu nơi nơi tìm ngươi, đến từng phòng lần
lượt tìm, nếu không bị ta ngăn lại, còn kém điểm chạy ra bên ngoài.”
Đồng sự cảm khái lắc đầu, tựa hồ hồi tưởng lại tình
hình ngày hôm đó, râu quai nón nồng đậm lại che giấu không được ý cười.
“Hắn vừa thấy tìm không thấy ngươi, sẽ không ngừng hỏi
ta, Nguyên Chính đi nơi nào? Có phải hay không đã chết? Ta nói hắn ngươi sống
rất tốt, rất nhanh sẽ trở về, khả hắn vẫn không tin, sau ta lại phải gọi điện
thoại đến khách sạn ngươi trụ, cũng may nói chuyện với ngươi xong cũng không có
nhiễu sự.”
Nói xong, hắn lại vỗ vỗ bả vai Nguyên Chính: “Cuối
tuần dẫn hắn tới mở tiệc nướng đi, bọn nhỏ đều hy vọng hắn lại có thể đến
ngoạn.”
Nguyên Chính cười gật đầu đáp ứng rồi, buổi chiều rời
phòng thí nghiệm, hắn lại cố ý đi đường vòng đi chơi đủ tiệm, mua một con gấu
bắc cực đặc biệt quý danh đang ở trên TV náo nhiệt.
Trở lại nhà trọ, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Dung Gia Dục
quả nhiên không giống trước ở trong phòng ngủ ngủ, mà là đang ngồi trên thảm
trong phòng khách, tập trung tinh thần xem phim hoạt hình trước mắt. Hắn vẫn
như cũ mặc quần đùi thuyền buồm màu lam kia, nhìn ra được thập phần thích nó.
Nguyên Chính lặng yên không 1 tiếng động tiêu sái đi
đến, từ phía sau đem hắn kéo vào trong lòng.
Bởi vì bị quấy rầy xem TV, Dung Gia Dục từ đầu vẫn có
chút kháng cự, nhưng con gấu bắc cực trong tay Nguyên Chính thành công phân tâm
lực chú ý của hắn – hắn luôn đặc biệt thích đồ chơi mềm mại mao nhung.
Gắt gao ôm chặt thân thể gầy yếu của hắn, Nguyên Chính
ôn nhu lại cố chấp hôn mặt, môi cùng 2 má hắn. Ở trước nam nhân biết cách như
thế nào để cho hôn môi giống gió xuân thoải mái, dần dần, thân thể cứng ngắc
của Dung Gia Dục dần thả lỏng.
“Gia Dục…”
Nguyên Chính một bên ôm người yêu trong lòng, một bên
nhìn gấu bắc cực ngốc đảo quan trên băng, tâm tình cũng tựa hồ bị nó cuốn hút,
trở nên thập phần khoái hoạt.
“Nếu có một ngày ta lại mất, nhớ kỹ không cần nơi nơi
tìm ta, phải ngoan ngoãn chờ ở trong nhà, sẽ có người đến chiếu cố ngươi.”
“……vì cái gì…lại mất?” Dung Gia Dục nhẹ buông tay, gấu
trắng liền rơi xuống trên thảm.
Hắn quay đầu, hoang mang nhìn Nguyên Chính, quên đi
phim hoạt hình phía sau còn chưa có chiếu xong.
“Không vì cái gì…bởi vì, có một ngày ta có thể chết đi…”
Nguyên Chính nhân cơ hội hàm trụ đôi môi đạm mầu đưa
đến của hắn, đa lâu không có nhấm nháp hương vị tinh thuần mà mê người này, hôm
nay nhất định sẽ không tái buông tha…
“Ngươi…sẽ chết sao?”
Sau khi cái hôn nồng đậm ẩm ướt tình dục kết thúc, Nguyên
Chính nhìn đến sắc mặt ửng hồng cùng ánh mắt đen của Dung Gia Dục, vẫn như cũ
hoang mang nhìn hắn, thế nhưng quên đi tránh né cùng sợ hãi.
Tựa hồ khi nào cũng có đối thoại như vậy.
Nguyên Chính không khỏi nở nụ cười.
Một bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi bị mình
hấp đến sưng đỏ, hôm nay người yêu đáng yêu của ta tựa hồ lực phòng bị đặc biệt
kém a…
Một bàn tay khác đã sớm rục rịch lặng lẽ thâm nhập
quần đùi màu lam: “Hội, nhưng chính là phải thực lâu, thực lâu về sau…”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cơm mền...!