Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Chap 2: Schilder


Chap 2: Schilder
Đến phòng, cậu đi thẳng vào phòng tắm, nơi cậu đặt quần áo ở đâu đó. Khi nhìn thấy nó, cậu đóng cửa ngay lập tức và khóa nó, sợ rằng ai đó có thể đến và…Và gì? Cậu nghĩ và thầm cười với bản thân, giết tôi?
Điều này làm Phineas thần kinh. Ồ phải, tôi sống cùng với một kẻ giết người có thể sẽ giết tôi trong khi tôi đang ngủ hoặc đang tắm. Cậu nhanh chóng mặc quần áo, và rời khỏi phòng tắm. Trong sự ngạc nhiên của cậu, tên giết người, đang ngồi trên giường, chân bắt chéo, mắt tập trung vào TV. Được rồi, hắn ta có bao nhiêu cái TV vậy?
Cậu đã thận trọng hết mức có thể, cố gắng để không kích động anh ta. Hầu hết các phần trong cuộc sống của cậu vẫn còn giá trị, và cậu sẽ vô cùng thất vọng nếu cậu chết bây giờ. Cậu nhìn xung quanh một lần nữa, và ánh mắt cậu bắt gặp một bức tranh quen thuộc.
“Đó có thể là…” Cậu đến gần hơn, đôi mắt tìm kiếm những đặc điểm quen thuộc cậu có thể gọi tên. Và cậu đã vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng đó chính là những gì cậu nghĩ. “Ôi trời! Đó là!” Cậu chỉ vào bức tranh “Đ-Đây là”
Schilder của Django Brown.” Ferb cuối cùng nói, hoàn tất câu nói của người tóc đỏ bằng giọng Anh hoàn hảo của mình.
“Nó-nó giống như thật.”
“Đó là bởi vì nó là thật.”
Phineas nhìn chằm chằm vào anh, tìm kiếm bất cứ dấu hiện nào của sự đùa cợt, nhưng không có. Cậu chớp mắt: “Nghiêm túc?”. Ferb gật đầu “Tôi là một trong những nhà tài trợ buổi ra mắt của bức tranh này. Nó không thể là thật!” Phineas bị kích động, và Ferb có thể nhìn thấy sự hoài nghi trong đôi mắt cậu, do đó anh đứng dậy, và lấy 1 lưu ý nhỏ trong ngăn kéo cạnh giường ngủ của mình.
Schilder, được một họa sĩ chọn để làm sáng thế giới với màu sắc sống động khiêu vũ cuồn loạn. “ Ferb nói, tiến gần hơn và đưa cho Phineas mẩu giấy. ““The Schilder” được vẽ nên dựa trên con người và cuộc sống của tôi. Ngài Brown là một người bạn của tôi.”
“Ferb, người bạn cũ, chấp nhận món quà này như một lời cảm ơn vì đã truyền cảm hứng cho tôi. Nó có thể không giống như phong cách thông thường của tôi, nhưng bạn có thể làm mọi điều bạn muốn với nó.”  Phineas đọc lớn, nhận ra chữ viết tay. “Nó không giống với phong cách thông thường của ngài, nhưng mọi người thừa nhận và yêu thích nó.” Cậu nhìn chằm chằm vào bức tranh 1 lần nữa. “ Vậy, bức tranh ở New York là…”
“Một bản sao chính xác. Tất nhiên không ai biết. Đây là bản gốc.” Ferb thấy mình nhìn chằm chằm vào Phineas 1 lần nữa, người đang quan sát bức tranh. Anh hắng giọng “Tôi không nghĩ rằng chúng ta đã từng gặp nhau.” Phineas dứt mắt ra khỏi bức tranh và mỉm cười “Chào buổi sáng, tôi là Ferb Fletcher.” Anh nhìn Phineas và đôi môi cong thành 1 nụ cười “Tôi đã được thuê để ám sát cậu.”
Phineas đóng băng, anh từ từ đưa tay, và Ferb chấp nhận nó với một nụ cười. “Đó có thể là hơi quá thẳng thừng, ngài Fletcher.” Cậu đã cố gắng mỉm cười.
“Hãy yên tâm, tôi sẽ không.” Anh ngồi xuống chiếc ghế gân nhất. “Ít nhất là bây giờ.”
Ferb muốn cười. Bầu không khí tiếp tục căng thẳng thêm khi anh giữ nụ cười nửa miệng trên môi mình, giữ cái nhìn buồn chán của mình trên người thừa kế công ty lớn nhất thế giới đang lập kế hoạch trốn khỏi người anh hùng của minh.
“Tôi sẽ không lập kế hoạch bất cứ điều gì nếu tôi là bạn.”
“Đó không phải những gì tôi đã nghĩ…” Cậu nói trong khi kéo tấm rèm cửa đang nhấn chìm cả căn phòng trong bóng tối. Cậu mở cửa sổ, nhận được một cái nhìn hoàn hảo của đại dương. Những làn gió biển mù sương mơn trớn khuôn mặt cậu, và lần đầu tiên trong một thời gian dài, cậu cảm thấy mình thực sự đang sống “Nice place.”
“Cảm ơn”
Đó không chỉ là đẹp, đẹp chỉ là một cách nói. Đây là 1 ngôi nhà 3 tầng, diện tích khoảng 1000 feet vuông, Anh sử dụng 1 nửa diện tích để xây nhà, và 1 nửa còn lại dành cho những thứ linh tinh, giống như hồ bơi và sân vườn. Anh đã mua hòn đảo vào dịp hoàn thành nhiệm vụ thứ 50, và cách duy nhất để đến hòn đảo này là thông qua máy bay riêng, máy bay trái phép sẽ bị đe dọa theo cách khủng khiếp nhất bạn có thể tưởng tượng ra. Vì vậy, tự nhiên, Ferb Fletcher như đang sống trong 1 giấc mơ.
“Tôi có thể giả sử rằng anh đang bắt cóc tôi?”
Phineas bất ngờ nhảy lên giường, 1 con dao lập tức xuất hiện trên cổ cậu, lưỡi dao gần như cắt đứt 1 lớp da của cậu. Cậu nuốt nước bọt, Ferb đột nhiên trở nên rõ ràng, phần ngực trần của anh gần sát trên đầu cậu, và việc duy nhất cậu có thể làm là nhìn chằm chằm vào lớp da màu kem hơi sẫm màu. Cậu cắn môi dưới, hy vọng điều này sẽ đưa cậu trở lại với thực tế, nhưng rõ ràng là không thành công.
“Vâng, vâng cậu có thể.” Hơi thở nóng của anh phả vào tai cậu, “mặc dù tôi không giống như những kẻ bắt cóc bình thường của cậu, tôi không cần tiền hay danh lợi” Anh đứng dậy để Phineas có thể lấy lại hơi thở và ngồi lên cửa sổ, cười rộng rãi. “Tôi cần cậu giúp tôi, được không?”
“Tất nhiên, nó phụ thuộc vào cách anh đối xử với tôi.” Phineas trả lời. Không giống như các tù nhân khác của Ferb, Phineas đã trải qua việc này rất nhiều lần và cậu biết cách xử lý nó.
“Nó thực sự khá đơn giản.” Anh đưa con dao lại gần cổ mình và Phineas đã thực sự nghĩ rằng anh ta sẽ tự cắt cổ mình. “Hãy giúp tôi nghỉ hưu.”
Ferb Fletcher đã trải qua đủ giết chóc, đủ những cái chết, và cuộc sống của anh đã đủ chết tiệt. Anh cảm thấy bệnh khi tiếp tục làm việc này. Anh chắc chắn anh sẽ phải xuống địa ngục cho những gi anh đã làm, và những gì anh đang làm ngay bây giờ cũng không đủ để giảm tội cho anh vì những gi anh đã thực hiện trong vài năm qua. Anh nghĩ rằng nó sẽ tốt hơn nếu dừng lại những việc nhảm nhí anh đang làm và thoát khỏi cảm giác tội lỗi không tồn tại mà anh đang cảm thấy ngay bây giờ. Anh có thể có 1 cuộc sống mới, một cuộc sống ổn định ở New York, và là 1 cuộc sống mà anh có thể tự hào. Giết chóc không biến anh thành một anh hùng, nó chỉ khiến anh trở thành 1 con quỷ nếu anh không dừng lại. Anh muốn trở thành 1 người tử tế và thân thiện. Có thể trở thành 1 nhà phát minh hay 1 kĩ sư. Không vấn đề gì.
“Nghỉ hưu?”
“Tôi muốn dừng lại.” Ferb nói.
“Vậy anh nên chỉ bắt cóc tôi thay vì giết chết đồng nghiệp của tôi.” Phineas chế giễu. “Còn bây giờ, tại sao lại là tôi?” Một sự tức giận đột ngột sôi sục trong cậu, và cậu bỏ qua nó.
“Bởi vì cậu nổi tiếng.” Bởi vì cậu phản ánh công bằng mà tôi không thể cảm thấy.
“Chỉ có vậy?”
“Bởi vì cậu và gia đình của cậu có khả năng ảnh hưởng đến mọi người.” Bởi vì cậu là người duy nhất trên thế giới có thể giúp tôi.
“Vậy, anh đang lợi dụng tôi?”
“Chính xác.” Không hẳn.
“Điều này thật sự vô lý.”
“Hãy mừng vì tôi đã không giết cậu, ngài Flynn.” Anh nói, và đi vào phòng tắm.
“Anh đã nên giết tôi.” Phineas lầm bầm, sụp đổ trên giường. Lần đầu tiên cậu cảm thấy mùi nước hoa trên người Ferb hòa lẫn với mùi cơ thể của bản thân, và cậu cảm giác mình say trong nó. Cậu thở hắt, “Anh đã nên giết tôi.”

1 nhận xét:

cơm mền...!