Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012

Chap 3: Revolver


Chap 3: Revolver
Việc đi bộ lâu hơn dự kiến, anh đã phải đi bộ liên tục trong 10 phút, trung thực, anh gần như đã chạy suốt. Anh đã ở đây vì 1 cuộc hẹn với Buford Von Stomm kể từ khi anh chấp nhận nhiệm vụ. Anh đã đi trên xe riêng của mình suốt 5 giờ, và ngay sau khi anh kết thúc việc này, anh sẽ trở lại nơi ở của mình và ở lại MIA trong nhiều tháng.
Một cánh cửa đôi xuất hiện trước mặt anh và anh đẩy nó mở ra. Tiếng kẽo kẹt vang vọng suốt dãy hành lang hẹp. Anh bước vào, nhìn thấy Von Stomm ngồi xoay lưng về phía anh, anh đã cười thầm.
“Tôi đã chờ ngài, ngài Ferb Fletcher.”
“Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian.” Anh lấy ra đôi găng tay đã được sử dụng ngày hôm đó, vẫn còn dính vết máu khô. Anh ném nó lên bàn, “Tôi đã làm theo những gì ngài nói.” Buford cười, nghe có vẻ hài lòng.
“Tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của anh.”
“Rất vui được làm việc với ngài, ngài Von Stomm.”
Buford nói gì đó trước khi anh rời đi.
“Cùng 1 điều và hơn nữa, huh?”

Khi Ferb về đến hòn đảo của mình, trời đã tối. Vào giờ này, thường sẽ không còn ai khác ở trên hòn đảo (những người giúp việc của anh chỉ đến vào buổi sáng). Vì vậy, khi anh ngửi thấy mùi thức ăn, anh gần như bật cười.
“Tôi hy vọng anh không phiền nếu tôi nấu ăn vì tôi đói.” Phineas nói, tung chiếc tạp dề lên quầy. “Tôi nghĩ là anh sẽ muốn có 1 ít, do đó, cứ tự nhiên.”
Ferb từ từ nới lỏng cà vạt, cởi một cúc áo sơ mi của mình. Đã rất lâu từ lần cuối cùng có ai đó nấu ăn cho anh. Mùi thịt và mì ống đột nhiên nhắc anh nhớ về quê nhà ở Chelsea, Anh. Đã bao lâu từ lần cuối cùng anh về nhà? Có vẻ như đã vài năm. Anh trầm ngâm, anh đã không nhận được bất kì tin tức nào của họ từ khi anh ra đi, một thời gian rất lâu trước đây. Anh lắc đầu, hy vọng điều này sẽ làm giảm cơn đau đầu của bản thân.
Anh lấy cho mình một ít mì và đi thẳng vào phòng khách, anh cảm thấy người tóc đỏ đi theo anh (không phải anh ta quan tâm, thực tế!). Họ ngồi ở 2 đầu của chiếc ghế dài và ăn trong yên lặng, Ferb xem 1 số tin tức mà không hề liên quan đến anh ta.
“Anh có sợ rằng họ sẽ báo cáo về vụ thảm sát đẫm máu của bạn?” Anh không, bởi vì họ không bao giờ làm.
“Anh không nói nhiều phải không?” Phineas hỏi.
“Au contraire, monsieur, (thay vào đó, thưa ngài), thực sự thì ngài đang nói nhiều hơn ngài cần.”  Trong 1 giây, anh đã thực sự nghĩ rằng người tóc đỏ sẽ thốt ra một cái gì đó như “Wow, tiếng Pháp!!!” hay một cái gì đó tương tự.
“Nếu anh nghĩ điều đó gây phiền nhiễu, tôi xin lỗi.”
Anh thực sự không nghĩ nó gây phiền nhiễu, hoặc rất ít. Anh nghĩ rằng người đàn ông này đã có thể ăn nói lưu loát một cách tuyệt vời. Và thực sự thì anh ghen tị với điều đó. Từ khi còn nhỏ, anh đã không bao giờ thực sự đạt được điều gì có hiệu quả từ việc nói nhiều, vì vậy anh quyết định không nói nhiều nếu nó không đem lại bất cứ lợi ích gì. Đã có rất nhiều người nghĩ anh bị câm, nhưng anh không quan tâm. Kết thúc bữa tối, anh đặt chiếc dĩa lên bồn rửa và dự định trở về phòng để nghỉ ngơi.
“Anh có phiền nếu tôi hỏi anh một câu hỏi quan trọng?”
Và đêm tự do đầu tiên của mình ra đi. Anh thở dài.
“Được rồi, vào phòng tôi, và chúng ta sẽ nói chuyện.” Khi người tóc đỏ đã đi vào phòng của người Anh, trong khi anh đi vào phòng khách để chắc chắn nó ở trong tình trạng hoàn hảo. Vâng, nó hoàn hảo, luôn luôn hoàn hảo. Sau đó, anh đi vào bếp để có được 1 chai Bourbon (Một loại rượu Whisky của Mỹ.) và 2 chiếc ly.
Trước khi anh nhận ra anh đang nhìn chằm chằm Phineas, anh đã làm đổ Bourbon lên mặt kính, trong khi Phineas đứng nương theo làn gió bên cửa sổ, đôi mắt xa xăm.
“Cậu có vẻ hoàn toàn bình tĩnh trong vụ bắt cóc này.” Ferb nói, và Phineas cười.
“Anh thực sự cho tôi nhiều tự do hơn là khi tôi ở New York, và tôi muốn xem đây như 1 kỳ nghỉ.” Cậu thấy mình uống hơi nhiều, vì thế cậu đặt ly xuống. “Mặc dù, trung thực, tôi vẫn nghĩ anh chỉ là 1 tên khốn giết người với tính cách bất thường.” Ferb mỉm cười. “Vâng, anh có, nhưng ít ra anh tốt hơn 1 tên khốn ngay lúc này.”
“Vậy, cậu muốn hỏi gì?”
Ferb nghe tiếng đá vỡ trong ly của mình, tạo ra 1 tiếng “clink” nhỏ. Ở một nơi nào gần đó, anh nghe thấy tiếng ve sầu kêu râm ran, trong 1 giây, anh đã nhắm mắt lại, bắt đầu giấc mơ của mình. Âm thanh của những con sóng đập vào những tảng đá trở nên kì diệu, anh đã gần như…
“Nói với tôi về kế hoạch của anh.”
“Hả?”
Người tóc đỏ đột nhiên cười, “Đêm yên tĩnh và độ ấm hoàn hảo huh?” Cậu hắng giọng. “Tôi nói, nếu tôi đồng ý ủng hộ anh, anh ít nhất nên cho tôi biết về kế hoạch của anh.”
“Thật dễ dàng.” Anh đang ngồi trên giường lúc đó, vì vậy anh rút từ dưới nệm ra 1 khẩu súng lục với ổ đạn xoay, ném nó về phía Phineas. “Giết tôi trước mặt gia đình tôi.”
Điều này làm cho đôi mắt Phineas mở rộng trong kinh dị. “Anh đang đùa tôi? Chết tiệt!?” Giết anh? Trước mặt gia đình anh!!!? Anh điên sao!???” Súng trĩu nặng bàn tay cậu, và cậu run rẩy đặt nó lên chiếc bàn gần đó. “Anh đang điên.”
Ferb đột nhiên nhớ đến một đoạn trong cuốn Alice in Wonderland khi mèo Cheshire nói với Alice “Chúng ta đều điên đây!” bằng một giọng hân hoan ríu rít khi chỉ hướng Mad Hatter sống. Có lẽ anh thực sự đã điên với tất cả những công việc giết người này. Nó nghe có vẻ hợp lý. Hầu hết mọi người làm việc trong ngành này đều có cơ hội lớn để vào trại tâm thần. Một số người tìm thấy hạnh phúc khi giết người, thậm chí tra tấn cho đến chết. Anh thấy nó kinh tởm.
“Nếu muốn chết, tự mình làm!” Phineas phun ra những lời như dao đâm thẳng vào ngực Ferb, tim anh đau đớn đập mạnh. “Có vẻ như điều đó xứng đáng, sau tất cả những gì anh đã làm, điều đó xứng đáng.” Phineas nắm lấy khẩu súng và đặt nó lên bàn tay trống của Ferb. “Hoặc thực ra anh chỉ là một tên hèn không thể giết chết mục tiêu của mình.” Ferb nghiêng người, đưa khẩu súng lên ngực Phineas. “Tôi tin tôi là mục tiêu của anh.”
Cậu ta đang khiêu khích tôi. Anh nghĩ.
“Bắn đi.”
Tôi có nên…
“Bẳn tôi.”
Tôi cần phải làm điều này, cậu ta muốn.
“Bắn.”
Sau tất cả, cậu ta nên chết ngay bây giờ.
“Chết tiệt! Bắn tôi đi!!!”
 Anh bóp cò.

1 nhận xét:

cơm mền...!