Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Chap 4: The dreams


Chap 4: The dreams
Điện thoại của cô đã đổ chuông vào thời gian tồi tệ nhất có thể, đầu cô đã nặng trĩu và bàn tay của chồng cô đang lang thang đến những nơi mà cô thậm chí còn không dám nghĩ đến. Cô cười khúc khích khi anh hôn xương quai xanh của cô, tạo ra một vài cảm giác tuyệt vời.
Điện thoại của cô vẫn đổ chuông.
“Em có thể trả lời điện thoại nếu em muốn.” Chồng cô cười khúc khích.
“Bất kể cuộc gọi đó là về cái gì, em cá là nó không--.”
Riiiing!!! Cuộc gọi từ mẹ cô.
“Ugh, được rồi.” Cô mở điện thoại. “Ello?”
“Tại sao con không bắt máy? Mẹ đã cố gắng gọi con cả ngày!” Một tiếng thở dài bực tức. “ Xin lỗi vì việc đã la hét, Candace thân yêu. Mẹ gọi vì Phineas.”
“Có chuyện gì với nó?” Cô trả lời, rõ ràng không quan tâm.
“Candace, Phineas đã mất tích ngày hôm qua!”

Candace đột nhiên đẩy Jeremy và làm mọi cách để lấy được áo ngoài của cô. Bất kể điều gì mẹ cô nói bây giờ đều quan trọng. “Chờ đã, chờ, I-Ugh, những cái nút ngu ngốc.” Cô dò dẫm từng cái nút với ngón tay run rẩy. “Chúng ta hãy nói chuyện ở 1 nơi kín đáo, mẹ đang ở đâu?!!!”
“Dưới đại lộ trung tâm.”
Quần tất của cô là 1 rắc rối lớn, “Honey, chìa khóa, xin vui lòng.” Jeremy ném nó về phía cô. “Tuyệt, hãy gặp nhau tại cửa hàng của mẹ.”
Trước khi cô kết thúc mọi chuyện, cô đã lao vào chiếc Ferrari F50 của cô, phá vỡ giới hạn về tốc độ. Mẹ kiếp giới hạn tốc độ, đây là trường hợp khẩn cấp. Tóc cô cột một cách lỏng lẻo, hai nút áo sơ mi trên cùng của cô vẫn chưa cài, để lộ đồ lót ấn bản hạn chế cô đã mua trong một phiên đấu giá (cô không quan tâm, việc cô quan tâm bây giờ là tiếp tục đua xe.) Cô không thể tưởng tượng những gì đang đợi cô. Vấn đề với Phineas là cậu ta quá dễ thương, một số người chỉ là ghen tị vì mọi người đều yêu thích cậu. Cậu không biết gì về điều này, và cô, với tư cách là một người chị, đã nhận thấy điều đó. Và đây chính là 1 vấn đề lớn. Ai có thể vừa quá thông minh vừa bị câm? Cô ngừng suy nghĩ về việc đó khi cô dừng xe. Nắm lấy chìa khóa và ví của mình, cô chạy đi với một cảm xúc nghiêm trọng.
Khi cô bước vào cửa hàng, thời gian đã quá khuya. Các con ma-nơ-canh yên tĩnh cứng nhắc, nhưng tạo cho cô cảm giác chúng đang dõi theo Candace khi cô đi bộ đến văn phòng của mẹ. Cánh tay của họ tạo ra nhiều động tác khác nhau, một số gần giống như đang cầu nguyện. Candace đã quyết định bỏ qua những bức tượng sống động và đi nhanh hơn, đế giày cao gót của cô va chạm với sàn gỗ, tạo ra những âm thanh vang vọng toàn bộ cửa hàng, làm cho cô chuyển từ đi bộ thành chạy.
Khi cô bước vào văn phòng của mẹ cô, cô nhìn thấy bà đang uống trà. Điều đó luôn làm bà bình tĩnh thậm chí trong những tình huống khó khăn nhất, và theo quan sát của cô, bà đã uống nhiều hơn năm tách. Cô thở dài.
“Mẹ.” Cô gọi, và Linda ngay lập tức đứng dậy và ôm lấy cô. Candace không chắc chắn bà đang an ủi ai, Candace hay là chính bản thân bà. Từ hộp khăn giấy trên bàn và cách bà đang run rẩy, Candace có thể nói rằng bà đã khóc. “Thôi nào, mạnh mẽ lên, hãy ngồi xuống 1 chút.” Cô từ từ hướng dẫn người mẹ đau buồn. “Hãy nói cho con biết, chuyện gì đã xảy ra? Và Phineas đâu?”
“Oh, Candace, oh…” Bà tiếp tục khóc thêm vài phút nữa. Candace kiên nhẫn chờ đợi khi mà Linda có thể bĩnh tĩnh lại, Candace rót cho bà 1 tách trà. “Mẹ đã cố gắng gọi đến nhà của Phineas ở New Jersey…” Bà rút khăn giấy và lau nước mắt, “Mẹ cũng đã cố gắng gọi đến nhà nghỉ của nó ở Guam và Ma Cao…”
“Còn Venice và Bồ Đào Nha?”
“Vâng, vâng, mẹ đã thử tất cả…”
Hai người họ đã chỉ giữ im lặng, không còn gì để nói. Họ biết những gì có thể xảy ra nếu Phineas biến mất. Ngay sau đó, kẻ bắt cóc sẽ gọi đến để nói yêu cầu của chúng, và họ sẽ có thể đối phó với chúng. Họ cần Phineas, điều gì sẽ xảy ra nếu Phineas biến mất? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chết? Linda đã không dám nói với Candace về phát hiện gây sốc về tình trạng của khách sạn nơi Phineas tổ chức tiệc, Linda đã hối lộ khách sạn để họ im lặng về mọi chuyện. Cảnh quan kinh tởm: mùi của xác chết bị đốt cháy, khuôn mặt bị hủy hoại đến không thể nhận dạng. Linda đã trả tiền rất nhiều cho sự im lặng, và cô cầu nguyện rằng Phineas sẽ thoát khỏi đó bình an vô sự.
(Giấc mơ của cô đã bị đầu độc bằng những tiếng hét, những khuôn mặt không rõ hinh dạng và những tiếng thét chói tai…Chúng đã cố gắng tiếp cận bà, nói với bà rằng “hắn” là một tên khốn, không đáng sống, “hắn”đang sống, và đã mỉm cười…)
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Mẹ? Báo chí sẽ tò mò, sớm hay muộn họ sẽ đuổi kịp.” Candace hỏi. Cô đứng lên. “Chúng ta cần làm họ phân tâm, một số tin tức về anh ta sẽ làm họ đuổi theo 1 kẻ khác.”
Đêm đã khuya, nhưng có vẻ đêm của họ chỉ mới bắt đầu.
Anh nhớ khi anh 5 tuổi, ở Chelsea, Anh, mẹ anh đã làm món Cobbler Lamb (một món ăn làm từ thịt cừu ăn kèm với bánh mì pho mát nướng.) ngon nhất mà anh từng nếm thử. Bà dịu dàng, biết quan tâm và có trách nhiệm, bà như một thiên thần từ trên trời. Bà là thiên đường, vẻ đẹp của bà gần như không thật. Ferb yêu bà rất nhiều, và khi anh phát hiện bà đã chết, anh đã không biết phải làm gì.
Anh đã không biết phải sống tiếp như thế nào.
Anh nghe nói, đó là một “tai nạn”, bà đã “vô tình” bị bắn bởi một người nghĩ rằng khẩu súng của gã trống rỗng. Cha anh đã tức giận và giết gã. Ferb đã nhìn thấy cha mình làm điều đó, anh đã chứng kiến toàn bộ.
Vì vậy, khi anh nhận ra khẩu súng trống không, anh đã cười. Cười khó khăn, cười lớn, cười đến khi bụng và hàm của anh bắt đầu đau. Dần dần, Phineas cũng cười.
“Anh thực sự sẽ giết tôi.”
“Tôi đã kéo quá dài thời gian. Sau tất cả, cậu đã yêu cầu được chết.”
Phineas nhấp 1 ít Bourbon từ chiếc ly thủy tinh, mỉm cười.
“Vậy, nếu tôi yêu cầu, anh sẽ làm?”
Cậu ta đang cám dỗ tôi.
Anh đứng lên và lấy một cái gối từ giường mình. “Tôi sẽ ngủ trên sofa.”
“Oh, đừng-, ý tôi là, tôi nên--.”
“Ah, và cho câu hỏi, có, tôi sẽ làm nếu cậu yêu cầu.” Anh cười. Rời khỏi phòng, thở dài.
(Ferb, nhớ điều này, giết người là sai.)
(Sai hoàn toàn)
(Thậm chí nếu ai đó yêu cầu con làm điều đó.)
Đổ mình trên gối, anh lầm bầm: “xin lỗi, mẹ.” Cho đến khi ngủ thiếp đi, và lần đầu tiên trong 1 thời gian dài, anh mơ về lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Đầy máu, và kinh tởm.
Đó là biểu hiện cuối cùng anh thể hiện.



2 nhận xét:

  1. De...Cảm ơn đã giới thiệu mềnh nhá...
    Uk....Đọc xong mấy chap đầu mà tới đây mới cơm...DE..Xin lỗi nhiều.
    Thiệt là hay đó à...
    Xem fic này mà quên mất là từ Cartoon..
    tehee..dịch thêm nữa nha..
    Đây hoàn toàn ủng hộ..

    Trả lờiXóa

cơm mền...!