Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2012

Chap 7: The killer



Chap 7: The killer

Cậu biết cậu đang mơ. Cậu đã mơ như thế này gần cả ngàn lần. Những giấc mơ rõ ràng, một số nhắc cậu nhớ đến họ. Với một số lý do, nó luôn luôn phải là cậu ấy. Giấc mơ về một nơi nhỏ ở ngoại ô New York, với một khẩu súng trong tay, đổ mồ hôi do thiếu không khí. Người bạn Baljeet đang ở đó, một khẩu súng lục 0,45 li nằm yên lặng trong túi cậu.
“À vâng, bạn biết gì không? Cuối cùng người thừa kế cũng đã lộ diện.” Một giọng nói vang lên, và Phineas đã nhanh chóng chuyển hướng đến nơi nó phát ra. “Baljeet Rai. Tôi tin rằng hiện tại bạn vẫn đang làm việc cho tôi.”
“Thaddeus, bao giờ mày mới mệt mỏi phải sống với bộ mặt giả tạo đó? Mày rõ ràng không hợp với nó.” Cậu thấy mình nói. Người đàn ông tên là Thaddeus cười, và Baljeet co rúm lại bên cạnh cậu. “Thaddeus, mày có nghĩ là chúng ta đã hơi quá lớn với việc này?”
“Bạn đang nói gì Phineas?” Trong giây lát, Thaddeus cười toe toét.
“Tao muốn mày ngừng việc ăn cắp nhân lực từ công ty tao.”
“Oh Phineas, tôi không thể làm gì được, nếu như tôi rõ ràng tốt hơn bạn.”
“Tao biết tao không thể làm gì được nếu mày cứ tiếp tục chế nhạo công nhân của tao, buộc họ làm việc cho mày và nói với họ rằng mày sẽ khiến cuộc sống của họ trở thành địa ngục nếu họ không.”
Điều này dường như làm Thaddeus kích động, và một tiếng nổ lớn đã đánh thức cậu.

Có cái gì đó đang liếm tay anh và nó đánh thức anh. Nhưng khi nhìn thấy con mèo vằn của mình, anh mỉm cười. Con hổ Siberia đang nằm dài trên giường, cọ má anh, nửa âu yếm, nửa gầm gừ.
“Rai” anh chỉ gọi, và con hổ nhảy ra khỏi giường, tiếp tục liếm tay anh. “Tôi không phải thức ăn.”
Rai cuối cùng dừng lại, và anh ra đó là lúc anh cần thức dậy. Để ăn sáng, có thể. Cũng có thể là tập thể dục. Sau đó là đi tắm và sau đó uống một số protein. Anh trượt khỏi giường, phơi bày cơ thể hùng mạnh của mình với những bắp tay săn chắc và tất cả mọi thứ hoàn hảo. Anh có một thói quen kì lạ là ngủ khỏa thân. Anh cho rằng điều này giúp anh cảm thấy mát mẻ và thoải mái.
Một chiếc máy tính xách tay màu đen nằm lặng yên trên bàn cạnh giường ngủ, lôi kéo, cầu xin được đọc. Anh đã chọn bỏ qua nó bây giờ và bắt đầu thói quen hằng ngày của mình với tập thể dục đầu tiên (chạy 4km ngày hôn nay, anh đã không muốn cơ thể mình mất phong độ) và sau đó là 1 bữa ăn nhẹ, và rồi tắm.
Mọi thứ đều lạnh bất thường ngày hôm đó. Anh đi ra ngoài để kiểm tra vật nuôi của mình và cho chúng ăn với Rai bên cạnh anh, ăn cắp hầu hết những gì anh có trong tay. Đến miếng thịt thứ tư, anh nhìn nó trừng trừng và Rai dừng lại. (Chỉ lúc này, anh nghĩ). Anh đã có thêm 3 con hổ, nhưng anh vẫn yêu thích Rai nhất. Anh có cái tên Rai lúc này, là được lấy từ tên của một người bạn Ấn Độ nhỏ từ thời tiểu học.
“Ngài Von Stomm, có một cuộc gọi.” Quản gia của anh bước ra từ hư không, có điện thoại của anh trên một chiếc dĩa bằng bạc nguyên chất. Anh nhanh chóng lấy và trả lời điện thoại. (Thực sự, bác Buford rất ư là biết tận hường…chẹp)
“Ello.”
“Ngài Von Stomm, có một trường hợp khẩn cấp trong công ty và…”
“Đó là lý do tại sao tôi thuê anh, đồ ngu.” Anh bắt đầu đi bộ. “Tại sao anh nghĩ tôi sẽ thuê một thằng vô tích sự như anh vào để làm kiểng? Được rồi, công tử bột, tôi đã giao quyền kiểm soát cho anh trong 1 ngày, đó là quá nhiều để yêu cầu?” Anh đi ngang qua nhà bếp để lấy 1 chai nước. “Albert, tôi không muốn phải sa thải anh.” (Eh…Buford của lòng em)
“Ồ không thưa ngài, làm ơn không làm thế.”
“Vậy, làm cho tốt công việc của anh, và lê mông ra khỏi văn phòng của tôi.”
Nếu có điều gì Phineas Flynn chắc chắn, thì đó là thói quen ngủ của cậu là một tai nạn. Cậu hoàn toàn tỉnh táo vào ban đêm (vì lý do cậu phải bận tâm đến công việc của công ty, và người ta sẽ nhận thấy màu đỏ trên má cậu) và ngủ vào ban ngày. (Anh Phineas sống ở Mỹ nhưng mà ảnh xài h Việt Nam _ _!). Cậu đã từng sống với rượu và cà phê, và cân nặng của anh giống như một con lợn. Nhưng vì vụ bắt cóc này, cậu đã không phải làm việc. Cũng không phải chạy bộ.
Mở cửa phòng khách, cậu được chào đón bởi quần áo mới và một lưu ý nhỏ, một lần nữa. Vì 1 số lý do, ngài “sát thủ” đã dừng việc nói chuyện trực tiếp với cậu kể từ…sự cố bùng nổ hormone. Phineas ghét nó. Nó giống như khiến cậu quay trở lại trường trung học, nơi tất cả những vấn đề là phá vỡ xương ai đó.
Lưu ý viết: Tôi sẽ đánh giá cao nếu cậu không làm phiền tôi hôm nay.
À vâng, tên khốn chết tiệt. Cậu là Phineas Flynn, và Phineas Flynn sẽ làm bất cứ cái quái gì cậu muốn làm.
Vò nát lưu ý, cậu ném nó lên giường cùng với 1 nụ cười tinh nghịch và đi đến phòng Ferb, đột ngột mở cửa. Ferb đang cởi áo (“Ôi trời, chuyện này thật là sáo rỗng.” Phineas rên rỉ) và chân mày nâng lên, như thể đó là một câu hỏi. Áo của anh đã trở thành 1 đống trên sàn nhà và Phineas chỉ nhìn chằm chằm.
“Thích những gì cậu nhìn thấy chứ?” Người Anh cười khúc khích, làm cho người tóc đỏ đỏ mặt vì xấu hổ. Anh đi đến tủ quần áo của mình để lấy 1 chiếc áo sơ mi khác màu trắng. “Tôi đã để lại lời nhắn, phải không?”
“Tôi không nghĩ rằng anh có quyền bảo tôi phải làm gì.”
“Tôi nghĩ là tôi vẫn kiểm soát cuộc sống cậu.”
“Nhưng dù sao anh sẽ không giết tôi.”
Cậu ngồi trên giường Ferb, nghiêng đầu, 2 tay chống 2 bên và đôi mắt chứa đầy sự nhạo báng.
“Tôi có thể nói thẳng?” Ferb cuối cùng quyết định hỏi.
“Bằng tất cả mọi cách.”
“Cậu…gây nhầm lẫn cho tôi.” Anh khoanh tay lại, và trong 1 giây, anh không chắc chắn làm thế nào để tiếp tục. “Tôi bắt đầu trở nên thận trọng khi tôi nghĩ rằng cậu đang có xu hướng bị tâm thần vì cậu luôn trưng ra bộ mặt thoải mái như vậy. Sau đó, cậu đột nhiên nhổ ra những thứ mà có thể làm rối loạn tâm trí tôi mãi mãi.” Anh quỳ xuống, đặt 2 tay trên đầu gối. “Tôi không biết đây có thực sự là cậu hay không.”
“Fuck you.” Đôi môi Phineas mím thành 1 đường thằng, một biểu hiện chứng tỏ cậu đang rất buồn. “Đừng làm như anh là nạn nhân chế tiệt ở đây, tôi thậm chí còn không biết bất cứ gì về anh ngoại trừ tên của anh.”
Và anh nhận ra đó là sự thật: rằng anh đã đối xử với Phineas như mọi mối quan hệ khác. Tình dục và không có gì khác. Không có kết cục. Không có gặp mặt gia đình (mặc dù, thực sự anh không chắc họ muốn gặp), không có hẹn hò. Chỉ là tình một đêm hoặc thậm chí là 3. Anh mỉm cười khi nhận thấy lối sống của mình không lành mạnh như thế nào, và rằng anh sẽ có thể chết 1 mình và cô độc.
“Tôi có 1 thỏa thuận.” Nụ cười của anh chưa bao giờ phai nhạt khi anh nói. “Tôi sẽ cho cậu biết về câu chuyện của tôi, về tất cả mọi thứ bạn muốn biết, các mối quan hệ, lịch sử gia đình, các vụ bê bối. Tất cả mọi thứ.”
“Thật sự?”
“Ừ.” Nụ cười của anh đã mờ. “Nếu cậu nói với tôi về Baljeet Rai.”
“Baljeet Rai? Oh, anh ta? Đơn giản.”
Buford quay lại màn hình máy tính xách tay màu đen, đọc nó từ từ, ngực đau nhiều hơn nó nên.
Máy tính xách tay này là câu chuyện mà tôi biết, Phineas Flynn—
“Tôi đã giết Baljeet Rai.”

1 nhận xét:

cơm mền...!