Chương 2: I don’t know…
Một con chim được nuôi dưỡng bởi 1 con người sẽ không
bao giờ có thể quay lại với mẹ.
Đó là vì chim mẹ sẽ nhận ra mùi lạ trên người nó, và
đẩy nó ra khỏi tổ, tệ hơn, nó có thể bị tấn công bởi bạn tình của chim mẹ.
Do đó, việc nhấc 1 con chim con lên không bao giờ là ý
tưởng tốt, cho dù bạn chỉ muốn giúp đỡ. Nếu nó thực sự phải chết, nó sẽ chết.
Nhưng, nhiều người không thể để lại 1 con chim non
đang khóc – một mình, và khóc cầu xin được giúp đỡ. Và thực sự, những người có
ý tốt thường gây ra những hậu quả xấu.
…
Thật mỉa mai, bác sĩ Shamal sau này đã nhìn lại và nói, rằng kẻ được cho là vô trách nhiệm và không đáng tin nhất, lại nhận ra rằng tất cả họ đều đã vướng vào 1 mớ hỗn độn hoàn toàn. Và người được cho là luôn đưa ra lời khuyên sáng suốt nhất, lại không nhận thấy điều này.
Vậy,
bạn nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu đặt 1 Giotto bị sốc, 1 Tsuna tan vỡ và 1 Reborn
tức giận và sốc trong cùng 1 căn phòng.
Hỗn
loạn hoàn toàn.
Reborn
nắm cổ họng Tsuna – không phải là cổ áo len của cậu mà là cổ họng của cậu, và lắc cậu như điên “Cậu đã làm gì? Tại sao cậu
ném nhẫn Vongola ra ngoài cửa sổ??? Cậu muốn chết???”
Giotto
cố gắng giữ bình tĩnh và xử lí tình hình, có 1 phần lỗi của anh trong việc này,
ngay cả khi anh đã không nhận ra những dấu hiệu đó. “Được rồi Reborn, tôi chắc
chắn rằng chiếc nhẫn vẫn còn ngoài đó, vì vậy chỉ cần để Tsuna ra ngoài đó và
tìm nó, và mọi thứ sẽ ổn.” Đó là lời cuối cùng cho một người nhận ra rằng cậu
có thể hoặc không đón nhận cái chết và anh ta sẽ không thể bảo đảm mạng sống
cho cậu.
Reborn
gắt gỏng 1 cái gì đó và ném cậu qua cửa sổ, cố gắng, nhưng
Tsuna
chống lại và tạo ra 1 chấn động lớn lên mái nhà bên cạnh, đủ để tạo nên một lỗ
hổng lớn trên mái. Giotto có thể nghe thấy tiếng la hét khi nó sụp đổ và nhận
ra rằng có người bên trong.
Tsuna
mỉm cười, cười khúc khích, và đó là dấu hiệu cho Giotto biết cậu bé đã gục ngã
1 lần nữa. Nó đáng sợ, trẻ con và kèm theo đó là những run rẩy và đôi mắt co
giật.
Trời ơi anh
nghĩ trời ơi.
Tsuna
quay lại và đi ra cửa, Giotto nhanh chóng đến bên cửa sổ, nhìn cậu bé đi một
cách không vững vàng, lắc lư qua lại như say rượu. Đến khi Reborn có thể bình
tĩnh lại và những người trong căn nhà bị sập đã chạy ra ngoài, Tsuna đã mất
tích.
Reborn
gọi 1 số nhân viên của Vongola để sửa chữa lại căn nhà sau đó quay trở lại, đôi
mắt đen của anh tối sầm lại bởi 1 cái gì đó đáng sợ, “Cậu ta đâu?”
“Đi
rồi.” Giotto thì thầm. Anh cảm thấy lạnh, lạnh hơn bất cứ khi nào, thậm chí như
anh vừa đi xuyên qua 1 bóng ma. Đó là 1 viễn cảnh đáng sợ, chỉ có thể cảm thấy
khi bạn đã chết. Và nó cũng đáng sợ khi rõ ràng là người hậu duệ nhỏ tuổi của
anh vừa ném tất cả quyền lực ra ngoài cửa sổ cũng như trở nên hung hăng điên
cuồng.
“Chuyện
quái gì đang xảy ra với cậu ta vậy?” Reborn lẩm bẩm, Giotto không rõ câu hỏi
dành cho anh hay là cho chính Reborn, nhưng sâu trong thâm tâm anh đang kêu gào
Tôi không biết.
Tôi không biết!!!!
…
Cậu
cảm thấy tê liệt khi cơ thể của cậu run lên.
Cậu
nhận thức được những gì cậu đã làm.
Cậu
nhớ lại sự tức giận của mình, nỗi khiếp sợ. Nó nhấn chìm cậu như 1 đầm lầy, che
phủ cậu như 1 cái bóng, bám vào cậu với những móng vuốt sắc nhọn và thì thầm
vào tai cậu những điều xấu xa nhất.
Cậu
nghe thấy tiếng khóc của mình.
Cậu
khóc, để chứng tỏ rằng cậu đang sợ hãi. Cậu không muốn làm tổn thương Reborn,
nhưng cậu đã phải chiến đấu. Reborn đã cố gắng uốn cong cậu 1 lần nữa, và Tsuna
không muốn điều đó nữa. Cậu không muốn tiếp tục cúi mình trước bất kì ai, không
bao giờ nữa, bởi vì bất cứ khi nào cậu làm như vậy, sẽ có rất nhiều người bị
tổn thương.
Hình
ảnh của Takeshi, Hayato, Ryohei, Lambo, Chrome, Hibari, Mukuro và nhiều hơn nữa
tràn ngập tâm trí cậu. Cậu đã thấy họ chết, trong tâm trí mình cậu đã thấy điều
đó – lời hứa cho 1 ngày không xa.
Cậu
biết cậu sẽ không thể làm gì được, nếu họ chết, cậu cần họ nhiều hơn họ nghĩ.
Cậu
sẽ phải làm gì nếu họ thật sự ra đí?
Tôi không biết!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cơm mền...!