Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

Chap 15: The miserable


Chap 15: The miserable
“Chúng ta có 1 vấn đề.”
Ferb Fletcher chỉ vừa được nửa tỉnh khi anh được chào đón bởi tin tức này, và trong 1 khoảnh khắc, anh muốn ném ly trà của mình vào tường, hy vọng nó sẽ giải tỏa mọi thứ. Tuy nhiên, vì Phineas nói chuyện với anh bằng 1 khuôn mặt hoàn toàn bình tĩnh, nên dù sao, anh đã hy vọng rằng vấn đề đã được giải quyết. Phineas là 1 con người đáng kinh ngạc, vì vậy anh hoàn toàn có thể mong đợi những bất ngờ từ cậu ấy.
Anh đang ngồi bên quầy bar, bàn tay anh cảm thấy lạnh, đó là gần sáng và mọi thứ như đóng băng bên ngoài. Anh lắc đầu để tự đánh thức mình, trong đầu anh đang diễn ra 1 cuộc xung đột vĩnh cửu, vê việc anh cần ngủ nhiều và về việc cơ thể của anh đang nói rằng tâm trí anh đang phản ứng thái quá. Anh bị mắc chứng mất ngủ, vì vậy giấc ngủ là không cần thiết. (Tôi đang trở nên mềm yếu phải không?) Tất cả những gì anh có thể nghe thấy bây giờ là tiếng động cơ tủ lạnh, đầu anh đau nhói và những âm thanh nhỏ kì lạ của sự im lặng đó xuyên qua tai anh. Thực sự, nhà bếp là nơi duy nhất anh có thể tập trung suy nghĩ, vì vậy anh đã dành hàng giờ liền ở đó, ít nhất là 5 tiếng đã trôi qua.

“Thang máy sẽ không thể đưa tất cả chúng ta đi, nó chỉ có thể vận chuyển 1 người, và nó chỉ có thể hoạt động 1 lần 1 ngày.”
“Đã thử hack hệ thống?”
“Jeet đã thử.”
Ferb đợi Phineas tiếp tục và hy vọng, nhưng cậu đã không “Chúng ta không thể bắt đầu kế hoạch?”
“Không.”
Anh nhún vai, Phineas im lặng chờ đợi.
“Chúng ta luôn có thể vào bên trong bằng chác không hiệu quả.” Ferb bắt đầu, và mắt Phineas mở rộng ngạc nhiên.
“Ferb—“
“Anh không muốn em nói không! Phineas, em muốn điều này xảy ra, đó là kế hoạch!”
“Nhưng Baljeet—“
“Sẽ đi với anh, do đó, không có gì phải lo lắng, em sẽ sử dụng thang máy.” Anh nhìn lên, và nhận thấy Phineas đang nhìn anh với ánh mắt lo lắng nhất. “Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với cậu ta.” Anh dùng 1 tay nắm lấy bàn tay Phineas “đặc biệt là em, anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em.” Tay còn lại của anh vuốt ve má Phineas nhẹ nhàng. “Em sẽ làm đúng như những gì anh nói, nếu em muốn tiếp tục sống…”
“Hứa với tôi 1 điều, trước khi anh tiếp tục…”
(Tại sao em lại do dự? Anh làm tất cả điều này là vì em! Anh đang làm điều này vì em vì anh biết em có thể!)
“Bất cứ điều gì.”
“Hứa với tôi, anh sẽ không chết.”
(Nếu em không.)
“Em vẫn thường lạc quan.”
“Tôi không có bất kì cơ hội nào.”
“Vậy, anh sẽ không.” (Nếu em không.) “Anh hứa.” (Làm ơn không.)
“Công việc của em bây giờ, Elizabeth, là đảm bảo rằng Candace Flynn sẽ không thể kiểm tra điện thoại hoặc bất cứ phương tiện truyền thông nào mà cô ấy có thể nhìn thấy Phineas bởi vì cậu ấy sẽ ra ngoài hôm nay.”
Elizabeth đang ngồi dịu dàng như 1 người phụ nữ quý phái, và khi cô nhấp 1 ngụm trà từ ly trà của mình, cô liếc nhìn Ferb. Phineas đang ngồi bên cạnh Baljeet, nuốt nước bọt rõ ràng, và người đàn ông Ấn Độ bên cạnh cũng làm như vậy. Isabella đã biến mất, có thể đã tiếp tục với những bài viết quá hạn. Ferb thở dài.
“Trời ơi! Ferb! Anh đã không cho em biết Candace là chị gái Phineas!” Eliza cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng như ngọc trai hoàn hảo. “Chúng tôi là bạn! Và thẳng thắn mà nói, em đã nghĩ đến việc đến thăm cô ấy, nhưng rõ ràng em không có lý do để làm như vậy!”
“Khoan, tại sao cô biết chị gái tôi?” Phineas gián đoạn, cậu cảm thấy cần phải làm như vậy.
“À vâng, khi cô ấy bắt đầu công việc người mẫu, cô đã không thực sự được biết đến với cách cư xử hoàn hảo của cô, vì vậy mẹ anh đã yêu cầu tôi giúp đỡ, tôi cũng là 1 người mẫu, anh thấy đấy, vì vậy chúng tôi hiểu nhau khá dễ dàng và nhanh chóng. Sau đó, mọi người tỏ ra thích cách cư xử thoải mái mới của cô ấy, tất nhiên, tôi có thể có 1 lời khen?” Eliza nói đùa, kiếm được 1 nụ cười từ Phineas. Cô thấy mình mỉm cười “Nụ cười của anh khiên mọi người cảm thấy thoải mái, Phineas.”
“Rất nhiều hơn khi tôi nói.” Phineas mỉm cười.
Đứng trước tòa nhà tuyệt vời nhất mình từng thiết kế, Baljeet không khỏi thở dài sợ hãi. Hoài niệm, theo cùng 1 cách, đứng trước tòa nhà này và đi theo con đường của mình đến với chìa khóa của tình yêu vĩnh cửu, nơi mà Buford sẽ thì thầm với cậu trên nền nhạc giao hưởng. (Mịe ui, sến vô bờ bến) Anh ấy đôi khi sẽ có 1 chút quá lãng mạn, Baljeet đổ lỗi cho dòng máu Pháp của anh ấy.
Họ bắt đầu lén lút đi sau tòa nhà để tránh ánh mắt của các nhân viên bảo vệ (Baljeet trợn mắt: “Họ vẫn ngu ngốc hơn bao giờ hết!”). Sau đó họ được chào đón bằng 1 bức tường nhìn hoàn toàn bình thường và Phineas nhướn mày. Baljeet cọ xát lòng bàn tay và cười toe toét. Cậu bắt đầu lục lọi tìm kiếm xung quang bức tường như 1 người điên, điều này gần như làm cho Phineas cười nhưng cậu cố gắng kiềm chế, duy trì 1 khuôn mặt không quan tâm, bất chấp tất cả.
Đột nhiên, 1 cánh cửa thanh máy xuất hiện và Baljeet bắt đầu nhập vào những mã số linh tinh, tất cả những gì Phineas biết là ngón tay của cậu ta di chuyển quá nhanh để cậu có thể xem cậu ta đang cố làm gì. Phineas nhìn Ferb chờ đợi câu trả lời, và người Anh chỉ nhìn chằm chằm kinh ngạc.
“Điều này là không công bằng, làm sao anh biết được cậu ấy đang làm gì?”
“Kiên nhẫn, cậu bé!” Ferb cười.
Khi cánh cửa thang máy mở ra, Phineas bất ngờ bị Baljeet đẩy vào trong.
“Khoan đã! Khoan! Có bất cứ điều gì tôi cần phải biết? Mìn bẫy? Thôi nào, cho tôi 1 thông tin gì đó tôi có thể sử dụng được!!!!” Phineas hoảng sợ.
  “Chỉ cần không bị đánh tơi tả bởi các nữ nhân viên, đó là 1 văn phòng đẫm máu.” Ferb đảo mắt, và Phineas nhăn mặt.
“Không hẳn, bạn thấy đấy, Buford ít khi nào thuê nhân viên không có ít nhiều kinh nghiệm võ thuật.” Baljeet thêm, và mắt Phineas mở rộng vì sốc. Nhưng trước khi Phineas bước ra khỏi đó, thang máy đóng lại với 1 tiếng ting im lặng. “Tôi chỉ đùa thôi.”
“Điều đó sẽ khiến cho cậu ta sợ hãi.”
“À vâng, tôi nghi ngờ điều đó.”
“Vậy, làm thế nào chúng ta đột nhập được vào tòa nhà này mà không bị giết?”
“Chúng ta sử dụng cổng chính, tất nhiên.”
Baljeet dừng lại và đóng băng ở vị trí của mình, hy vọng rằng Ferb đang đùa, nhưng buồn thay, anh không, và anh nhận ra rằng Baljeet không tự nhiên như Phineas. Anh nhìn xung quanh, và khi phát hiện ra 1 chiếc xe tải chở hàng đậu gần đó với 2 người đàn ông đang bận rộn chất hàng nhanh như họ có thể, người Anh mỉm cười.
“Cậu đã bao giờ theo học 1 lớp diễn xuất?” Ferb thờ ơ hỏi, chỉ vào 2 người đàn ông.
Khi cậu bước vào tòa nhà, tất cả mọi người dừng lại những gì họ đang làm và nhìn chằm chằm vào cậu bằng những ánh mắt tò mò, hầu hết các cuộc nói chuyện của họ thì thầm im lặng, cậu biết họ đang nói về cậu. Và khi 1 phụ nữ tầm 30 tuổi tiếp cận cậu, cậu không ngạc nhiên, tuy nhiên, cậu mỉm cười cộc lốc và giữ nguyên vẻ mặt ngưng trọng.
“Xin chào, thưa ngài. Tôi tin rằng ngài có 1 việc gì đó ở đây?” Người phụ nữ bắt đầu nói bằng giọng kinh doanh – loại giai điệu mà Phineas nhận ra ở bất cứ đâu, và cậu mỉm cười khi nhớ lại. Trên thực tế, cậu vẫn là 1 doanh nhân, 1, trong số những doanh nhân vĩ đại nhất.
“Tôi cần cô và tất cả mọi người rời khỏi tòa nhà này nhanh nhất có thể.” Phineas trả lời, và người phụ nữ nhanh chóng đánh rơi nụ cười của cô, môi cô mím thành 1 đường thẳng.
“Chúng tôi đang được lệnh nghiêm ngặt không được ra khỏi đây, ít nhất là trong ngày hôm nay.”
Anh ta biết tôi còn sống. Anh ta biết chúng ta đang trở lại New York.
Cậu vẫn không hoàn toàn hiểu được sự cần thiết của 1 khẩu súng, nhưng khi nó dường như hữu ích, cậu đã lấy nó ra khỏi bao và nhắm vào trán của cô ta. Tiếng la hét vang lên khắp mọi nơi và người phụ nữ tội nghiệp run rẩy trong sợ hãi.
Tôi đã trở thành 1 con quái vật, anh buồn bã nghĩ tôi đang trở thành con quái vật mà Thaddeus từng là.
“Các bạn bỏ đi hoặc tôi sẽ bắn, và tất cả mọi người bỏ chạy. Dù bằng cách nào, tôi sẽ có được những điều tôi muốn. Tôi sẽ có tòa nhà này cho bản thân mình và tôi sẽ mất gì? Không gì cả! Không phải điều đó là tuyệt vời?” Như Ferb nói, tôi phải làm việc này.
“Chào buổi sáng, thưa ngài.”
Bảo vệ trên quầy lễ tân rời mắt khỏi tờ báo của mình và nhìn chăm chú vào bộ đôi kì lạ trước mặt gã. Một trong số họ chắc là người Ấn Độ, dựa trên giọng nói và người còn lại là đẹp trai, 1 chút quá đẹp trai cho hương vị của gã. (Đừng cản ta!!! Ta phải đạp chết con sắc lang lày!!! Zám nhìn anh Ferb của ta bằng ánh mắt thô bỉ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!) Gã đã nhìn thấy chiếc xe đẩy hàng với những chiếc thùng giấy xếp chồng lên nhau, và người đàn ông Ấn Độ đã bàn giao những giấy tờ quan trọng đảm bảo tính hợp lệ cho chuyến viếng thăm của họ.
“Các anh không phải là những người giao hàng thông thường.” Baljeet căng lên khi người bảo vệ cho biết trong khi kiểm tra các giấy tờ. Ferb chỉ mỉm cười.
“Có 1 số vấn đề với 2 quả tạ đó, rõ ràng họ không tốt đẹp như họ có vẻ.” Người kia nói, giọng Anh dày đặc tràn vào tai gã bảo vệ.
“Hnm.” Người bảo vệ ngân nga, một vài phút trôi qua và gã cho họ qua dễ dàng, mặc dù với câu chuyện đáng ngờ, “Bây giờ, chúc một ngày tốt lành.”
“Thật dễ dàng?”
“Do may mắn thôi.”
Thay bộ quần áo nhân viên giao hàng không phù hợp, Ferb nhanh chóng cố định cà vạt, phủi 1 số bụi bẩn vô hình ra khỏi áo khoác đắt tiền của mình. Baljeet đã làm tương tự bên trong thang máy, và khi họ lên đến tầng chỉ định, thang máy mở ra, và ngay lập tức họ nghe thấy tiếng súng cùng với tiếng la hét ồn ào.
“Phineas đã bắn--?”
“Không thể nào!” Ferb thở hổn hển. Trung thực anh không chắc chắn rằng anh có đang tự thuyết phục mình. Họ chạy theo hướng âm thanh phát ra, băng qua rất nhiều người đang cố gắng thoát khỏi đó. Anh có thể thấy Phineas ở cuối căn phòng, với 1 khẩu súng trong tay. “Không thể nào….”
Phineas có thể nhìn thấy sự vội vã của họ, và cậu chỉ vào vách tưởng, nơi 1 dấu đạn có thể nhìn hấy rõ ràng. Ferb thở phào nhẹ nhõm và Baljeet cũng đã làm như vậy. Cậu cũng chỉ vào cánh cửa cuối hành lang, đưa trở lại khẩu súng vào trong bao và ra hiệu cho cả 2 đi theo cậu. Và trong tâm trí Ferb, anh đã cười khi nghĩ rằng Phineas có thể sẽ trở thành 1 sát thủ tuyệt vời.
Hành lang dài, và tối, và Phineas vẫn suy nghĩ vì sao Buford thích làm cho mọi thứ trở nên phức tạp. Cậu thở dài, và ngạc nhiên khi Ferb bắt đầu chạy.
“Cái quái gì thế?” Phineas hỏi, rõ ràng là bối rối.
“Anh đã luôn muốn làm điều này lần cuối cùng anh ở đây” Ferb cười trả lời sau đó chạy về phía 2 người.
“Khoan đã. Lần cuối cùng?” Phineas chớp mắt.
“Ừ, khi anh ta trả tiền cho anh để giết em.” 
“Oh”
Suốt thời gian còn lại, họ đi trong im lặng, và với 1 số lý do, Phineas có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh. Lo sợ cho mạng sống của mình? Không. Lo sợ cho mạng sống của Ferb? Có…
Anh đã nghe thấy tiếng động bên ngoài và anh đã cười trong sự kích thích.
Tên khốn đó đã không giết Phineas Flynn.
Chúng đang ở đây.
Chúng đang ở đây để giết Buford Von Stomm tuyệt vời.
Chúng đang ở đây để kết thúc chuyện này, 1 lần và tất cả.
Cánh cửa cọt kẹt mở, và đứng sau nó là người đàn ông đã từng là bạn của anh. Phải, đó là Phineas Flynn, tên khốn đã giết Baljeet Rai.
“Buford.”
Cậu đã tự hỏi tại sao Buford không ngạc nhiên khi thấy cậu bây giờ, trong xác thịt thật sự, và còn sống. Một chút không gây cấn, Phineas nghĩ. Có 1 hào quang kì lạ lan tỏa xung quanh phòng, và cậu rùng mình khi nhận ra nó là gì.
Đó là hào quang mà cậu đã gặp khi nhìn thấy Thadeuss trên tòa nhà, hào quang tỏa ra khi Thadeuss trượt xuống từ tầng lầu đó. Hào quang của 1 kẻ giết người.
“Ah, Flynn, tôi thấy.” Buford đứng lên, đè bẹp 1 số thứ trên bàn, “tôi nghĩ rằng tôi đã trả tiền cho ai đó.”
“Tôi phải nói rằng, điều này đã được lên kế hoạch rất kĩ lưỡng, tôi đã nghĩ rằng bạn biết.” Phineas nghe mình nói trong sự sợ hãi, Buford trên thực tế, vẫn là 1 người bạn của cậu, mặc dù anh ta đã cố gắng ám sát cậu. “Tôi nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện.”
“Tôi thì không!”
“Baljeet—“
“Chết rồi! Phineas, mày đã giết cậu ấy!”
“Điều đó—“
“Mày đã nói vậy! Mày là 1 thằng ngu sống bằng mặt tiền của sự vĩ đại và vinh quang. Mày thậm chí còn không thể chối bỏ nó, Flynn!” Những lời nói vang vọng khắp căn phòng và cả 2 đều bị đóng băng tại chỗ của họ. “Mày đã là người bạn duy nhất của tao! Phineas! Tại sao mày giết cậu ấy?!”
“Tại sao anh quan tâm rất nhiều về Bal—”
“Bởi vì tao yêu cậu ấy! Một điều gì đó mà mày sẽ không bao giờ hiểu bởi vì mày sẽ không bao giờ biết cậu ấy có giá trị như thế nào với tao!”
Tại thời điểm đó, mọi thứ trở nên rõ ràng, lý do vì sao Baljeet không muốn ra đi, và lý do vì sao Baljeet luôn hỏi về Buford, lý do vì sao Buford luôn cố gắng giết Phineas…Cậu luôn nghĩ đó là 1 trò đùa, nhưng, Baljeet không bao giờ đùa, và Buford? Ai có thể ngờ đó là tình yêu?
“Mày không bao giờ hiểu sự đau đớn khi đem toàn bộ cuộc sống của mày bao bọc quanh 1 người và rồi mất đi người đó 1 cách dễ dàng bởi 1 người khác. Mày có tất cả mọi thứ, mày hoàn hảo!!!” Thịnh nộ, giận dữ, tức giận, hận thù. “Mày là 1 thằng khốn nhẫn tâm sẽ không bao giờ hiểu được những gì bọn tao đã có! Cậu ấy là người duy nhất tao sẽ không từ bỏ.”
Buford lấy ra khẩu súng từ trong áo khoác và nhắm nó vào ngực Phineas, Phineas chỉ im lặng nhìn Buford cố gắng cố định nòng súng bằng đôi tay run rẩy và thành công. (Phineas đã hy vọng đó là vì sợ hãi, không phải hứng thú)
Bên ngoài căn phòng, Baljeet và Ferb chờ đợi 1 cơ hội để tiến vào mà không gây kích động cho Buford, và Ferb biết từ kinh nghiệm rằng Buford sẽ không đùa.
Anh lục lọi trong túi mình để tìm quả bom khói cuối cùng, và khi tìm thấy nó, anh cắn chốt trước khi ném vào trong phòng. Khói bao phủ căn phòng, và anh có thể nghe thấy 1 vài tiếng động, giống như cả 2 đang cố gắng chiến đấu. Mắt anh mở to khi nhận ra chuyện gì có thể xảy ra, và 1 giây trước khi anh phóng vào phòng, 1 tiếng súng vang lên.
“PHINEAS!!!!”
Có 1 vài tiếng lách cách vang lên và cả 2 đều quay về hướng đó. Đột nhiên, khói bay ra từ quả bom mini và cả 2 không lãng phí cơ hội. Phineas nhanh chóng giải quyết Buford khi tầm nhìn của anh bị che khuất. Cậu có thể khóa tay Buford và xoay súng đi từ cả 2 người, nhưng Buford mạnh hơn cậu, vì vậy Phineas không thể biết rõ súng đã chỉ hướng nào.
Bang!
Có 1 cái gì đó ướt trên dạ dày cậu, và khi khói từ từ tan, cậu đặt 1 bàn tay lên bụng, là máu.
“Phineas!” Một giọng nói quen thuộc hét lên, và cậu cảm thấy đau.
Đột nhiên, sát thủ anh đã thuê để giết Phineas bước vào phòng cùng với 1 khuôn mặt quá quen thuộc với anh. Buford chỉ có thể nhìn chằm chằm trong khi miệng mở ra vì kinh ngạc, tất cả đều quá rắc rối để xử lý.
“Jeet?”
Than ôi, đó là Baljeet Rai.
Baljeet nhìn quanh trong kinh dị và nhìn Buford, vẫn chưa nhìn thấy gì ngoài Buford, nhưng lo lắng cho Phineas. Có gì đó ở đó.
Cậu có thể nghe Phineas rên rỉ và khóc thút thít nhỏ vì đau, và trước khi Buford hiểu bất cứ gì, anh đã bị nhấn xuống đất với bàn tay của Ferb quanh cổ, siết chặt hơn và chặt hơn, và anh đã không thể thở, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm.
“Mày là thằng khốn!!!” Và sát thủ bất ngờ đấm xuống liên tục, và tất cả những gì Buford có thể nghĩ là mỗi cú đấm đó mạnh như thế nào. Anh vẫn dường như không thể thở, anh ta sẽ có thể bị nghẹt thở đến chết bởi máu của chính mình. Anh đã không thể đếm bao nhiêu cú đấm mà sát thủ đã phóng ra. Anh nghĩ là 3 cho đến bây giờ, “Cậu ấy đã đến đây để thiết lập lại những gì là đúng!” Khuôn mặt của anh đau. Anh có thể đấm anh ta lại, nhưng có ích lợi gì? Khi mà Baljeet đang nhìn anh với ánh mắt trống vô hồn như thế.
“Ferb—“
Ferb nghe thấy giọng nói yếu ớt và anh quay lại ngay lập tức, chạy đến bên Phineas. Baljeet quay sang Phineas và Ferb đã giúp cậu ngồi thẳng, tựa vào ngực Ferb. Cậu đã cố gắng kiểm tra xem có bất cứ bộ phận nào quan trọng bị ảnh hưởng, và Ferb chỉ cố gắng chờ đợi trong kiên nhẫn nhất có thể.
“Chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Tôi không biết cậu ấy sẽ ra sao nếu chúng ta tiếp tục kéo dài thời gian.” Baljeet nói điên cuồng và hoảng loạn, Ferb xé 1 phần chiếc áo khoác của mình và cố gắng cầm máu, hy vọng nó sẽ giúp đỡ. “Tôi sẽ cố gắng gọi Isabella!!!”
Baljeet nhận ra không có phản đối sẽ được đưa ra, vì vậy cậu nhanh chóng gọi Isabella, bước chân cậu vang vọng khắp căn phòng thiếu kiên nhẫn. Cậu kiểm tra Buford – người vẫn còn sững sờ vì những chuyện đã xảy ra – 1 chút. Ngay sau đó, điện thoại nhấc máy, và tất cả những gì cậu nói là “Phineas bị bắn!!!”
Enponie, chuyện gì vậy?
Mái tóc của em đang ướt.
Enponie, em đang bị tổn thương.
Em cần được giúp đỡ.
Chúa ơi, nó ở khắp mọi nơi!
Em không băn khoăn, M’seiur Marius.
Em không cảm thấy đau.
Trời đổ 1 chút mưa.
Hầu như không thể làm tổn thương em bây giờ.
Anh đang ở đây, đó là tất cả những gì em cần biết.
Và anh sẽ giữ em an toàn.
Và anh sẽ giữ em bên cạnh.
Và mưa sẽ làm cho những bông hoa phát triển.
“Phineas, thôi nào, ở lại với anh!” Ferb đã chỉ có thể nói câu nói này trong giọng nói bình thường nhất mà anh có thể. Tay anh run lên khi anh cố gắng giữ cơ thể yếu ớt của Phineas dựa vào anh. Anh có thể cảm thấy cuộc sống của Phineas dần thoát đi, màu sắc của cậu dần biến mất, và dần dần cậu trở nên lạnh, rất lạnh, “Sắp đến rồi! Phineas! Em đã sắp thành công rồi! Em không được từ bỏ!”
“T-Tất cả mọi thứ….đang…m-mờ dần…” Sử dụng chút sức mạnh còn lại, Phineas đưa tay vuốt má Ferb, Ferb giật mình vì sự ấm áp đột ngột từ máu của cậu khi cậu chạm vào anh “F-Ferb…” Cậu thở ra run rẩy “B-Balje-eet…ổn chứ?...”
“Cậu ta ổn, cậu ta hoàn toàn ổn! Vì vậy làm ơn đóng miệng lại, chết tiệt, và tiết kiệm sức lực của em!! Isabella đang đến!
 …
Nhưng em sẽ sống, Ponie thân yêu.
Nếu anh có thể chữa lành những vết thương của em với những lời yêu thương.
Hãy cứ tiếp tục giữ em như thế này.
Che chở em và an ủi em.
Em sẽ sống đủ 100 năm.
Nếu anh có thể chỉ cho em cách để tiếp tục sinh tồn.
Anh sẽ không rời bỏ em…bây giờ và mãi mãi.
Ferb vẫn còn thắc mắc, làm sao Phineas có thể cười và bất chấp tất cả. Tiếng cười của cậu bị cắt ngang khi cậu ho, và khi cậu ho, máu chảy ra từ miệng cậu, và cậu cố gắng mỉm cười bỏ qua. Đó không phải là 1 cái nhìn dễ chịu, nhưng Ferb đã cố gắng làm những gì có thể “Isabella tốt thật, h-huh…?”
“Ferb, Isabella cách đây 3 block, chúng ta sẽ đưa Phineas xuống!”
Ferb đảm bảo tay mình giữ chặt Phineas và nâng cậu lên, cố gắng không di chuyển mạnh để vết thương không bị toác ra, Phineas hét lên trong đau đớn và những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống má…
Cậu đã không chắc chắn lý do vì sao cậu khóc, có phải vì sự đau đớn hay vì cậu sợ cái chết? Tuy nhiên, cậu đã chuẩn bị tinh thần. Ferb đã ở bên cậu, vì vậy mọi thứ khác đều không quan trọng.
Cơn mưa đã mang em đến đây.
Là thiên đường may mắn.
Bầu trời bắt đầu quan đãng.
Và em bắt đầu nghỉ ngơi.
Một hơi thở thoát ra.
Và em đã trở về.
Vì vậy đừng băn khoăn, M’sieur Marius.
Em không cảm thấy đau.
Trời đổ 1 chút mưa.
Hầu như không thể làm tổn thương em bây giờ.
Anh đang ở đây, đó là tất cả những gì em cần biết.
Và anh sẽ giữ em an toàn.
Và anh sẽ giữ em bên cạnh.
Buford đẩy mình dậy và bước đến Ferb khi anh đang cố gắng nâng cậu lên, hy vọng mình có thể giúp đỡ, nhưng Ferb trừng mắt nhìn anh và anh thấy mình đóng băng tại chỗ, sợ hãi vì ánh nhìn lạnh “Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi cậu ấy, hoặc là tao thề có Chúa tao sẽ bắn chết mày ngay lập tức!”
“Buford, chỉ cần tránh ra—“ Đó là những lời đầu tiên Baljeet nói với anh, và anh đã làm theo.
“Tôi chỉ muốn—“ (Trả thù cho em)
Và họ đã bỏ đi.
Thật đáng sợ khi nhận ra rằng Ferb rõ ràng nắm được mọi ngóc ngách của căn nhà này, nhưng anh vẫn cố gắng chạy nhanh nhất có thể và tất cả những gì anh nghĩ là Phineas. Anh đã thề với chính mình anh sẽ giữ cậu ấy an toàn, rằng cậu ấy sẽ không thể bị tổn thương bằng bất cứ cách nào, nhưng bây giờ cậu ấy đang chết, chậm, và khổ sở. Có rất nhiều andrenaline bơm qua tĩnh mạch anh bây giờ, nó đã gần như đáng sợ.
Lần đầu tiên sau 1 thời gian dài, anh cảm thấy sợ hãi.
Anh sẽ không để em chết!!!
Hỗn loạn nổ ra tại sảnh và Ferb bỏ qua tất cả, một số người chỉ vào Phineas và 1 số khác chụp ảnh. (Nếu anh để ý tới họ, anh đã có 1 số thứ để dọn dẹp) Anh nhận ra chiếc Cadilac màu xám đã đậu ở trước tòa nhà chờ đợi, cánh cửa bật mở và anh cẩn thận đặt Phineas xuống, người đang thiếu sức mạnh ngay cả để thở, hoặc rên vì đau đớn. Baljeet nhanh chóng ngồi ở phía sau.
“Lái xe nhanh như em có thể!” Ferb nói với Isabella, và chiếc xe bắt đầu đua với vận tốc 90km trong 3 giây. (WTF???)
“May mắn là em có thể nhớ hết tất cả những con đường.” Isabella nói lạc quan. Nghe như không có gì thay đổi.
“Phineas, anh đã hứa, phải không?”
Phineas gật đầu thừa nhận.
“Đến lượt em hứa, hứa với anh, ở đây và bây giờ.” Anh nắm chặt tay Phineas, và tất cả những gì anh muốn là Phineas sẽ nắm tay anh trở lại “Hứa với anh, em sẽ không chết!”
“Tôi sẽ không…” Với sự ngạc nhiên của mình, cậu đã có thể siết chặt tay, vì vậy cậu mỉm cười “Tôi vẫn chưa giết anh.”
Anh lo sợ 1 điều ngay bây giờ, và khi Phineas ngất đi, anh đã ôm cậu lại gần hơn, cố gắng để cảm nhận sự tồn tại còn lại của Phineas.
Gần như đã không có gì, nhưng đã có, có gì đó còn lại. Và anh giữ nó thật chặt với tất cả mạng sống của anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!