Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Chap 16: The End


Chap 16: The End
“Tránh đường!!! Tránh đường cho tôi!!! Làm ơn—“
“Xin bà hãy bình tĩnh lại, thưa bà!!! Có rất nhiều bệnh nhân trên tầng này!”
“Tôi không quan tâm! Tôi muốn thấy con tôi!!!”
“Làm ơn, thưa bà, bình tĩnh lại!!!—“
“Phineas đâu rồi?!!!!”

Isabella nhanh chóng quay sang sảnh lớn, nơi Linda Flynn – trong tình trạng điên cuồng – được tìm thấy, cùng với Candace – người đang cố gắng bình tĩnh bà và kéo bà đi từ những cô y tá đang cố gắng làm điều tương tự. Isabella lập tức đứng dậy và chạy về phía cô, không thực sự biết nên nói gì.
Phineas đã gần như chết, và họ không biết liệu cậu có thể cải biến tình hình.
Đã 2 giờ trôi qua kể từ khi họ đến, Ferb đã kiểm soát thiệt hại và đang lục lọi khắp New York, Isabella ở lại trong bệnh viện, biết rằng cô không thể làm bất cứ việc gì, Baljeet ở bên cạnh cô run rẩy.
“Bà Flynn—“ Cô gọi.
“Isabella, honey, Phineas của tôi đâu???” Linda ngay lập tức quay sang cô hy vọng, và Isabella đột nhiên sợ bà, Candace có thể ngay lập tức nhận ra điều đó, do đó, cô kéo bà khỏi Isabella và ôm bà, bà bắt đầu khóc.
“Tôi rất vui vì cô đã gọi chúng tôi ngay lập tức, Isabella, mẹ đã lo lắng cả tuần liền.” Candace thì thầm, vỗ về Linda cùng 1 lúc.
“Cô ấy đã lo lắng hơn bao giờ hết.” Isabella chỉ nói, giọng cô gãy ở từ cuối cùng. Linda đã sụp đổ và gục xuống sàn, Candace cố gắng giữ lấy bà, Isabella chỉ im lặng nhìn chằm chằm. Vai Baljeet run rẩy cúi gập người, 2 tay siết chặt vào nhau như thể cậu đang cầu nguyện.
Cậu hít vào, và những giọt nước mắt trào ra.
Có khoảng 300 ảnh và 10 tiện ích trên tất cả, anh đã lấy 1 đống khoảng 15 điện thoại, 7 máy ảnh số và 5 máy ảnh DSLR (Máy ảnh kĩ thuật số của dân chuyên nghiệp ý…cuối chap ta sẽ post hềnh), cùng với 3 mp4. Anh sẽ lấy được tất cả với thời gian còn lại.
Anh ném tất cả vào thùng rác và đổ 1 ít dầu, với 1 que diêm, anh đốt toàn bộ chúng. Anh ngồi đó, im lặng và nhìn chúng bị đốt cháy, mùi nhựa cháy kinh tởm lan tỏa khắp không gian hòa cùng với sự đau đớn trong trái tim anh bùng lên cùng 1 lúc, nó giống như 1 lời cảnh tỉnh, rằng anh sẽ trở lại trên đôi chân của mình và chờ đến lượt tiếp theo.
Anh đang đùa với ai? Anh sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, anh sẽ không bao giờ có thể dừng lại.
Anh ngồi xuống trên vỉa hè ẩm ướt, tiếp tục theo dõi ngọn lửa nuốt lấy tất cả mọi thứ, suy nghĩ về những gì sẽ xảy đến và anh dừng lại.
Không có gì ở đó.
Điện thoại anh đổ chuông. Anh nhận thấy đó là từ Isabella, và anh ném nó vào đống lửa.
“Ferb vẫn không trở lại.”
Isabella đưa điện thoại của cô cho Baljeet xem, và cậu thở dài. Đã tám tiếng trôi qua trong bệnh viện, quần áo Baljeet vẫn còn dính máu và toàn bộ son phấn của Isabella đã được tẩy sạch, Linda lo lắng bồn chồn đi đi lại lại, và Candace từ bỏ việc cố gắng bình tĩnh bà.
Isabella đã không nói gì về những việc đã xảy ra trong 2 tuần qua cho mẹ con Flynn. Cô đã cho rằng đó là không công bằng khi cô nói điều đó, Baljeet mới là 1 người bạn thật sự của gia đình, cậu mới có quyền cho họ biết sự thật, nhưng cậu đã không. Cậu đã nói 1 số thông tin, nhưng tránh những chi tiết có thể gây nên xung đột.
“Tôi không thể cho mọi người biết tất cả, Phineas sẽ cho mọi người biết.” Baljeet chỉ có thể nói như vậy, nhưng mọi người vẫn lắng nghe.
Isabella dựa đầu vào vai Baljeet “Anh có nghĩ rằng Ferb…”
Baljeet chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng và không nói gì.
“Anh ấy chỉ đang trong tình trạng hôn mê sâu, tôi không thể chắc chắn khi nào anh ấy sẽ thức dậy, nhưng có lẽ sẽ là 1, 2 tuần, hoặc vài tháng. Có lẽ. Anh ấy sẽ không trả lời bất kì kích thích, nhưng tốt nhất là các bạn nên nói chuyện với anh ấy, hy vọng anh ấy có thể thức dậy.”
“Hy vọng là 1 từ ngừ dễ gây hiểu lầm, bác sĩ, anh nên biết nhiều hơn thế!” Isabella gián đoạn, và im lặng tiếp tục tràn lan trong không khí.
Tuần đầu tiên là đau đớn.
Linda đã dành cả đêm khóc bên giường bệnh Phineas, hy vọng cậu sẽ tỉnh lại. Candace ngồi ở đâu đó trong góc phòng, mân mê điện thoại của mình và kiểm tra tất cả mọi ngóc ngách trên nó. Isabella ngồi dưới sàn nhà, bàn tay gõ trên sàn trong khi ngân nga 1 bài hát không rõ tên. Baljeet chỉ im lặng quan sát tất cả mọi người.
Chỉ có tiếng bip, bip, bip, bip, đều đều vang lên.
Tất cả mọi thứ có vẻ rất không cụ thể.
Tháng đầu tiên là căng thẳng.
Các phương tiện truyền thông liên tục muốn tìm hiểu thông tin về Phineas Flynn, và Linda đã không trả lời bất kì câu hỏi nào. Có 1 số tin đồn về việc họ xâm nhập vào tổng công ty của Buford Von Stomm trên 1 số tờ báo lá cải, và phóng viên tấn công họ như điên. Linda Flynn từ chối tất cả, và thật ngạc nhiên, hầu hết các tờ báo lá cải đã phát hành tin tức đó đột ngột dừng lại.
Isabella chỉ mỉm cười 1 cách thận trọng và tiếp tục công việc của mình.
Tháng thứ 3 đã dễ dàng hơn.
Isabella nói với họ rằng cô đã buộc chúng cam kết giữ im lặng, và Linda hoàn toàn hiểu. Cô cũng nói rằng cô sẽ đi xa 1 thời gian, và dặn dò nếu có bất kì tờ báo lá cải nào dám lục lại vụ việc, hãy gọi cho cô ấy càng sớm càng tốt.
Trước khi cô có thể rời đi, Baljeet giữ cô lại bằng cách nắm lấy tay cô và nhìn cô bằng 1 cái nhìn đầy thắc mắc “Cô thực sự sẽ đi đâu?”
“Tôi sẽ đi tìm Ferb.” Cô nghiến răng. “Tôi sẽ kéo lê mông anh ta trở lại đây và cho anh ta biết cái quái gì đang thực sự xảy ra. Tôi hiểu anh ta hơn bất cứ ai, Baljeet, anh ta đang tự đổ lỗi cho mình về tất cả mọi thứ.”
Tháng thứ tư, hoàn toàn bất ngờ.
“Bà có chắc chắn về việc này?” Isabella hỏi, rõ ràng là bị sốc. “Ý tôi là, bà có chắc chắn mình không nhầm lẫn gì đó?”
“Isabella, Phineas sẽ không tỉnh lại, và đây là lúc chúng ta nên hiểu điều đó.”
“Vì vậy, bà sẽ để anh ta đi sau 6 tháng?”
“Vâng.”
“Đây là tháng thứ tư.”
“Vâng, 2 tháng nữa, sau đó, chúng tôi sẽ không đợi nữa.”
 “Bà biết đấy Linda, tôi đã luôn ngưỡng mộ bà vì tất cả. Và bây giờ tôi nhìn thấy bà đã thiếu quan tâm đến con trai bà như thế nào. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đang cực kì phẫn nộ về bà ngay bây giờ. Bà đang để cho anh ấy ra đi chỉ vì bà không thể chờ? Anh ấy sẽ tỉnh lại, bà biết điều đó. Tại sao bà để cho mình tin rằng anh ấy sẽ không?”
“Bởi vì nó sẽ không, Isabella.” Linda cho ra 1 tiếng nấc “Nó sẽ không tỉnh lại nữa.”
Isabella đã tìm thấy Ferb vào ngày cuối cùng của tháng thứ 6.
Khi đặt chân đến Anh, cô đã tự nguyền rủa mình trên tinh thần vì đã không nghĩ đến nơi này đầu tiên. Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình và khi nhận ra hôm nay là ngày mấy, cô cắn môi dưới. Cô sắp hết thời gian.
Cô thuê 1 chiếc xe và lái xe xung quanh London, cố gắng nhớ lại nơi Ferb sẽ đến khi họ đến thăm nơi này. Đây không phải là lần đầu tiên cô ở đây, cô đã đến đây vô số lần, biết rõ mọi ngõ ngách của nơi này. Mặc dù cô đã không bao giờ đến vùng ngoại ô.
Cô đột ngột rẽ vào 1 con đường gần nhất, cuối cùng cô đã biết Ferb ở đâu.
Anh đang ở Chelsea, quê hương của anh, ở cùng với gia đình suốt vài tháng qua, sống như 1 gia đình bình thường (đủ đáng sợ) và nụ cười của Isabella không thể không lụi tàn khi nhìn thấy.
Cô đang đứng trước cửa ra vào, do dự tự hỏi mình có cần gõ hay không. Cô giận Ferb, giận vì anh bỏ đi, giận vì anh ta đã không có mặt ở đó, và điên vì anh đã không giải thích vì sao anh ra đi. Cô giận Ferb khi đã bỏ mặt Phineas lúc cậu cần anh nhất, và cô chỉ còn ít hơn 24 giờ để buộc anh trở lại, còn nguyên vẹn.
Cô gõ cửa, và 1 bà lão mở cửa cho cô, mỉm cười nhẹ nhàng. Cô đột nhiên nhớ nhà, cô cũng đã xa New York trong 2 tháng.
“Tôi có thể giúp gì cho cô, my dear?” Bà hỏi.
“Có phải Ferb Fletcher sống ở đây?” cô hỏi, và như thể thay cho câu trả lời, Ferb đột nhiên đi đến gần cô và cố gắng phủ lên 1 nụ cười ngọt ngào. Cô cắn môi, quay mặt đi và bỏ đi, cô biết Ferb đi theo cô.
Nhà của họ nằm ở 1 nơi rất xanh, bao phủ bởi hoa, cây cối và đồng cỏ. Cô tự hỏi đó có phải là 1 điềm báo cho những gì họ thật sự đã làm trong cuộc sống của họ. Những cơn gió lạnh lùa qua, và Isabella vòng tay ôm lấy bản thân mình. Cô không chắc chắn điều đó giúp cô ấm lên hay cô chỉ muốn tự bảo vệ mình, cô cảm thấy không an toàn.
Cô quay lại và thấy Ferb đang chiêm ngưỡng phong cảnh, cô nghiến răng và tát anh thật mạnh, âm thanh vang lên là đáng sợ. Cô biết cô đã chờ đợi trong vô vọng, nhưng cô đã chờ đợi.
“Tôi đang chờ đợi, Ferb, tôi đang lãng phí thời gian ở đây!” Isabella buột miệng, chân đá 1 hòn đá bên cạnh thiếu kiên nhẫn. Khi cô nhận ra Ferb vẫn im lặng, cô tức giận “Anh nghĩ đang làm cái quái gì vậy? Anh nghĩ rằng chạy trốn sẽ đền bù được tất cả những thiệt hại mà chúng ta đã gây ra? Phineas cần anh hơn bất kì điều gì lúc này, vì vậy làm ơn quay lại New York.”
“Thật đáng buồn rằng đó không phải là vấn đề. Cậu ấy sẽ tốt hơn mà không có tôi.” Isabella nhận ra Ferb đang cố gắng đấu tranh.
“Đó là những gì anh nghĩ, Ferb! Không phải là những gì Phineas nghĩ! Anh luôn giả định và cho rằng mọi người nghĩ giống anh, nhưng anh phải biết những gì đang thật sự xảy ra! Chúng ta cần quay trở lại New York!”
“Nhưng đó là sự thật đúng không? Rằng cậu ấy đang được chữa trị?” Anh kìm nén, gần như đau đớn.
Nước mắt rơi ra từ hốc mắt Isabella, và cô tát anh 1 lần nữa, lần này mạnh hơn. (Ối ối Izzy tỉ tỉ!!! Từ lày em chính thức tuyên bố tỉ là 1 trong những bánh bèo yêu thích nhứt của emmmmmmm!!!!!! Tát qá ẹp, phải có những người như lày lũ công mới tỉnh ra được)
“Ferb, Phineas đã rơi vào tình trạng hôn mê từ khi anh ra đi. Nhà Flynn nói rằng nếu anh ấy không tỉnh lại sau 6 tháng, họ sẽ để anh ấy ra đi mãi mãi. Hôm nay là ngày cuối cùng, Ferb, hoặc là anh sẽ đến đó giúp tôi đánh thức anh ấy, hoặc là anh chạy trốn tất cả mọi thứ và mất tôi, mất anh ấy, và tất cả mọi thứ, hãy tin tôi khi tôi nói điều này, Ferb.” Cô ấy nhìn đôi mắt Ferb mở rộng vì sốc, “nếu Phineas chết bây giờ, Ferb, tôi sẽ lấy đi tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh. Tôi yêu anh, Ferb, nhưng bây giờ tôi yêu anh ấy hơn bất cứ điều gì. Tôi sẽ lấy đi tất cả mọi thứ anh từng có và chôn chúng xuống lòng đất mãi mãi. Anh hiểu tôi hơn bất cứ ai, Ferb, tôi không bao giờ hăm dọa.”
“Cô có chắc chắn về điều này không Isabella?” Linda hỏi bất ngờ, nhìn người lạ mặt tiến vào phòng và chiếm cái ghế trống bên cạnh Phineas. “Anh ta là 1 người lạ, anh ta là ai?”
“Anh ta là người yêu của con trai bà, bà Flynn. Anh là Ferb Fletcher.” Isabella mỉm cười khi Ferb nắm lấy 1 tay của Phineas và giữ nó thật chặt.
“Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.”
“Tất nhiên anh ấy sẽ, tin tưởng anh ấy, Ferb.”
“Cậu ấy sẽ không.”
“Có lẽ người mà anh đang lo lắng không phải là cậu ấy, anh đang lo lắng rằng bản thân anh không thể tự tha thứ cho chính mình. Có lẽ anh nên đừng tha thứ cho mình vì anh đã bất cẩn để anh ấy phải đau khổ, và tất cả những gì anh muốn làm là giữ mình tránh xa khỏi thứ hạnh phúc gần như kích thích ấy. Có lẽ đó là lý do vì sao anh muốn đến đây, để anh có thể giả vờ rằng không có gì là sai.”
Ferb nắm lấy bàn tay Isabella, siết chặt.
“Hoặc đó là vì anh yêu anh ấy quá nhiều, và anh quyết định không tha thứ cho chính mình vì đã để cho anh ấy phải tự mình đi qua tất cả những điều đó.”
“Anh đã không thành công.”
“Anh nên giết tôi.”
“Nếu anh nghĩ điều đó gây phiền nhiễu, tôi xin lỗi”
Anh thực sự sẽ giết tôi.”
“Anh bám vào tôi, hy vọng thu hút những gì gọi là nhân tính còn lại trong tôi…”
“Vậy, nó là gì?”
“Đừng làm như anh là nạn nhân chế tiệt ở đây, tôi thậm chí còn không biết bất cứ gì về anh ngoại trừ tên của anh.”
“Tôi khó hiểu phải không?”
“Hứa với tôi sẽ không ai biết.”
“Tôi cần anh. Làm ơn.”
“Tôi xin lỗi, vì đã kéo anh vào tất cả đống lộn xộn này…”
“Đó là 1 yêu cầu vô lí! Tôi không thể! Anh có biết mình đang yêu cầu gì—“
“Tôi không thể tin tưởng anh nếu tất cả những gì tôi biết về anh chỉ là 1 lời nói dối. Ferb, cho tôi biết, anh sẽ đi đâu?”
“Tôi sẽ không…Tôi vẫn chưa giết anh.”
Tiếng bip, bip, bip vẫn tiếp tục kêu.
“Phineas, em đã hứa.”
Cái nắm của anh trên tay Phineas là vô cùng chặt chẽ, và nếu cậu có thể cảm thấy ngay bây giờ, cậu nhất định sẽ khó chịu. Căn phòng rất tối, nó khiến anh không thể thấy bất cứ gì, và anh tự hỏi liệu có phải họ đã hoàn toàn bỏ cuộc? Chỉ mới 6 tháng trôi qua, đó là 1 thời gian ngắn.
“Em đã hứa với anh em sẽ giết anh khi thời điểm đến.”
Anh có thể cảm thấy sự bình tĩnh của bản thân dần biến mất. Anh đã cố gắng giữ nó lại, cố gắng quên mọi việc đã và đang xảy ra trong thành phố tồi tệ này. Anh đã ném điện thoại của mình đi, cùng với danh tính của mình như 1 kẻ giết cười. Anh đã cố gắng thay đổi cuộc sống của mình, quay trở lại hòn đảo của mình và sống theo kiểu mà người ta gọi là thiền tịnh trong vòng 3 tháng (Sorry chen ngang, trong bản gốc nó ghi là đi tu á!!! @@), sau đó anh trở về nhà ở Chelsea và hy vọng anh có thể tìm thấy sự bình an nội tâm ở đó.
Anh đã không bao giờ tìm thấy nó.
Nhưng bây giờ, khi anh nhìn chằm chằm vào Phineas, yếu đuối, mệt mỏi và mỏng manh, với các ống oxi đang cung cấp sự sống cho cậu, anh tìm ra câu trả lời cho tất cả những xung đột bên trong anh.
“Anh yêu em, vì vậy làm ơn, làm ơn hãy tỉnh lại.”
Thời gian chạy dài như vĩnh cửu, và anh vẫn chờ đợi cậu ấy tỉnh lại.
Này Ferb, tỉnh lại.
Thành thật mà nói, anh đúng là không biết xấu hổ, người Anh! Đáng lẽ anh mới là người cần trông chừng tôi.
Anh có thể cảm thấy 1 người nào đó vuốt tóc mình, và dưới sự bàng hoàng ngây ngất, anh có thể thấy Phineas mỉm cười với anh, và anh đã mất gần 1 phút dài để nhận ra điều gì đang xảy ra.
“Phineas…?”
“Này Ferb, cũng đã lâu rồi huh?” Phineas mỉm cười, một nụ cười quá ngọt ngào, và nó gần như làm trái tim Ferb tan vỡ.
“Phineas?” Anh nghe thấy mình lặp lại câu hỏi, đứng lên trong sự hoài nghi.
“Nhớ tôi?” Phineas kêu nhỏ, đưa một tay chạm vào má anh, Ferb dựa vào đó và gật đầu như 1 đứa trẻ, điều này làm cho Phineas cười khúc khích “Isabella nói anh đã chạy trốn. Đó là sự thật?”
“Anh xin lỗi.” Ferb đột nhiên nói, hôn tay Phineas nhẹ nhàng “anh rất xin lỗi.”
Embrasse-moi, mon cher”(“Hôn tôi nào, người yêu”) Phineas cười toe, và Ferb sẵn sàng thực hiện nhiệm vụ, ấn Phineas xuống giường và hôn cậu với tất cả sự kích thích và nhu cầu, “Tôi đã chờ anh tất cả thời gian này, Ferb.”
“Anh xin lỗi…” Ferb nức nở, những giọt nước mắt ấm áp rơi trên má Phineas.
Thật kì lạ là lúc đó, Ferb dường như vô cùng mỏng manh. Gần như thể tất cả vỏ bọc của anh đều đã ra đi, tất cả còn lại chỉ là cảm xúc của anh ấy. Phineas chỉ nhìn chằm chằm vào nỗi buồn của anh, và cậu mỉm cười, và cậu biết có 1 câu chuyện đằng sau đó, và cậu muốn biết đó là gì.
“Anh có muốn nói về chuyện đó?” Phineas hỏi, và Ferb phản ứng bằng cách ôm cậu thật chặt, chặt đến nỗi cậu gần như khó thở “Ferb, tôi sẽ không đi đâu cả, tại sao anh lại run rẩy?” (Em thề là bản gốc nó ghi thế ạ “shaking” em ko có ghi nhầm)
“Bởi vì anh sợ mất em…”
Cả căn phòng chìm vào im lặng, và tất cả những gì Phineas nghe được là tiếng thổn thức mãnh liệt khi Ferb dựa vào vai cậu. Máy vẫn tiếp tục kêu bip bip nhưng nó ổn định, và nhịp tim của Phineas khiến mọi thứ trở nên rất thật. Cậu ấy còn sống, đó là điều quan trọng.
“Mẹ sẽ để cho con đi sau 6 tháng? Mẹ!!! Lạy Chúa, mẹ đã gần như giết chết con!” Phineas nổ ra, thở dài bực tức. Linda co rúm đáng buồn trong 1 góc căn phòng, Isabella gần như thương hại bà. “Candace, ít nhất cô nên nói gì đó.”
“Này, mẹ đã gần như cắn tôi khi tôi cố gắng bình tĩnh mẹ lại.” Candace mệt mỏi, cho ra 1 tiếng thở dài.
“Đó không phải là lỗi của bạn khi dễ bị giết đến như vậy, Phineas.” Buford nhận xét, làm cho Ferb cười, mắt Phineas thu hẹp ở cả hai.
“Nghiêm túc, 2 người nên biến khỏi cuộc sống của tôi ngay bây giờ!” Phineas sôi sục, rõ ràng là tức giận.
“Buford, thôi nào. Anh chỉ cần nói với Phineas rằng anh đang tốn thời gian để khiến cậu ấy phát điên? Thật là lịch thiệp!” Baljeet gầm lên, mỉa mai.
“Này, anh xin lỗi, được không! Jeet, đi tìm 1 số thuốc hạ sốt đi!” Buford càu nhàu.
“TẤT CẢ CÁC NGƯỜI!!! CÚT RA KHỎI PHÒNG TÔI! Tôi mệt mỏi đủ rồi!!!” Phineas gào lên, làm cho mọi người cùng cười “Tôi sẽ thích nếu mọi người nhanh nhanh 1 chút!” Trước khi Ferb có thể rời khỏi phòng, Phineas lầm bầm “Ở lại.”
Ferb khóa cửa lại và nở 1 nụ cười mệt mỏi. Phineas ôm má mình và thở dài.
New York không hợp với anh, Ferb, anh nên quay trở lại hòn đảo của anh.”
“Nếu em đi với anh.” Ferb khẳng định.
“Anh biết tôi không thể, Ferb, tôi có công việc ở đây.”
“Em luôn có thể chăm sóc công việc của mình ở đó. Em biết đấy, làm việc tại nhà và tham dự các cuộc họp thông qua cuộc gọi hội nghị?” Ferb chỉ ra, càng nhiều như Phineas ghét phải thừa nhận.
“Ôi trời, anh đã gần như thuyết phục tôi.” Phineas rên rỉ, vùi đầu vào gối.
“Vậy, em sẽ nói có?” Ferb hỏi.
“Tôi không thể chịu nổi anh, Ferb Fletcher.”
“Anh sẽ coi đó là có.”
FIN
Xong zòy xong zòy!!! Cuối cùng thì cũng xong zòy *tung bông, lắc mông*!!! Trả nợ xong zòy!!! Mai nhậu 1 bữa rồi làm biếng tiếp a…………

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!