Hoa Cà Độc Dược...

...Chào mấy bạn...;;;";;;...tuôi là con boss vô trách nhiệm chỗ này...tks vì tất cả những bình luận và lượt view cũng như ghé thăm...like...vv của các bạn...mỗi lần thấy có cmt là tuôi mừng muốn khóc luôn đó...;;;;;;;";;;;;;;;

...tuôi muốn xl vì cứ trì hoãn không post bài hay trans fic...nhưng tuôi cũng hy vọng mấy bạn hiểu là tại tuôi làm biế--...à ý tuôi là bận quá hông làm đc...;;;;;";;;;;;...hơn nữa cả cái nhà có mình tuôi chăm...đuối ghê gớm...cp ttuôi thích lại ít fan...*khóc*...

...nhưng tuôi sẽ trở lại...vào 1 ngày hông xa...với 1 đội ngũ hùng hậu gồm 3 hay 4 đứa nữa và sẽ dọn nhà qua địa chỉ mới bên wp...để mấy bạn tiện theo dõi thì tụi tuôi sẽ đồng thời up lên wattpad bằng 1 tài khoản sẽ được thông báo...

...hy vọng những người đang ủng hộ tuôi sẽ tiếp tục ủng hộ tụi tuôi...cảm ơn rất nhiểu....;;;;;;";;;;;;;...

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Chương 3: Make it stop…


Chương 3: Make it stop…
Với 1 chút sự chăm sóc và 1 thời gian 1 vài năm, con chim của bạn đã sẵn sàng học hỏi.
Tuy nhiên, những bài học phải được đưa ra gần như mọi thời gian, bởi vì nếu bạn không phải là 1 con chim, bạn không thể buộc nó thực hiện mọi thứ theo ý bạn.
Con chim quá nhỏ để nhận ra rằng những gì nó đang làm không phải là những gì nó cần phải làm. Nhưng nó sẽ không dừng lại, bởi vì nó không thể tự kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Nhưng hãy tự hỏi: Điều gì sẽ xảy ra nếu nó gặp được 1 con chim…tự do?

Hayato Gokudera và Yamamoto Takeshi là 2 người bạn thân nhất của cậu. Cậu yêu thương họ như anh em, và trong trận chiến ở tương lai, mỗi khi họ bị tổn thương, cậu chỉ muốn tru lên hoặc hét lên trong hoảng loạn, trong khủng hoảng tuyệt đối. Cậu đã muốn quỳ xuống cầu xin kẻ thù của mình, hãy để họ đi, làm ơn, chỉ cần để họ đi, họ đã không làm bất cứ điều gì sai, nhưng như mọi khi, chế độ độc tài của Reborn đã buộc cậu giữ nó trong lòng.
Reborn đẩy cậu đi, buộc cậu đạp đổ mọi người trên con đường của cậu, mãi mãi buộc cậu đi về phía trước kể cả khi Tsuna muốn quay trở lại. Cậu không muốn điều này, không bao giờ. Cậu đã bị ép buộc, một lần rồi lại một lần rồi lại một lần nữa cậu bị buộc phải chiến đấu với những người cậu thậm chí không quan tâm. Xanxus không phải là kẻ thù của cậu – anh ta là kẻ thù của Đệ Cửu, nhưng Tsuna đã buộc phải chiến đấu với anh ta, và lao vào vòng chiến để tranh giành những chiếc nhẫn mà cậu thậm chí còn không muốn có.
Đệ Thập. Ha. Một danh hiệu nực cười. Đệ Thập của ai? Những kẻ ngu muội? Phải, Tsuna là 1 kẻ ngốc. Cậu là 1 tên ngốc và là 1 tên vô dụng, kẻ đã tin rằng mình có quyền lực và quyền kiểm soát tất cả kể cả khi tất cả những gì cậu có chỉ còn là tro bụi. Vương quốc của họ được xây dựng trên xác người, ngai vàng làm từ xương và chén thánh của họ chứa đầy máu. Họ mong đợi Tsuna trở thành vị cứu tinh của họ.
Sau tất cả, cậu là hậu duệ của “Primo”.
Primo. Giotto Vongola. Ieyatsu Sawada. Người đã bắt đầu toàn bộ sự điên rồ này. Người đã ban cho cậu ngọn lửa Dying Will và di chúc để phục vụ cho sự giải trí của anh ta, rồi sau đó đẩy cậu vào cuộc chiến chống lại Byakuran. Anh ta đã dùng bàn tay mình sắp đặt 1 cuộc sống khác cho Tsuna, trong khi tất cả những gì cậu muốn chỉ là một cuộc sống hòa bình và kết hôn với 1 ai đó khi đủ tuổi.
Nhưng không. Anh ta đã gắn lên cho Tsuna 1 danh hiệu ngu ngốc, đẩy cậu về phía trước và buộc cậu trở thành vua hề tiếp theo của tòa án, nơi mà máu chảy ra từ chén thánh đặt trên những cái bàn xếp chồng lên nhau không vững chắc với những cái đầu của những kẻ ngu ngốc đã phục vụ trước đó.
Sự điên rồ xoắn sâu hơn và sâu hơn, sâu đến khi 1 mối dây liên kết đã bị đứt, và chiếc gương bắt đầu vỡ vụn.
Làm ơn dừng lại, làm ơn.
Dừng lại!!!
...
“Điều này không hề tốt.” Shamal đốt 1 điếu thuốc khác. Anh, Reborn, và Giotto đang ngồi trong phòng ngủ của Tsuna, cố gắng tìm ra cách kéo Tsuna trở lại để họ có thể giúp đỡ cậu. Nhưng không ai trong số họ sẵn sàng mạo hiểm mà không có bất kì kế hoạch nào.
“Xấu đến mức nào?” Reborn hỏi, khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào ghế, Shamal thả 1 làn khói và nhìn ra ngoài cửa sổ 1 chút. Khi Reborn cho ra 1âm thanh thiếu kiên nhẫn, anh bắt đầu cười.
“Tâm trí con người là 1 điều rất mỏng manh, Reborn. Và đứa trẻ này đã bị kéo, xô đẩy, thậm chí dùng bạo lực, mọi cách có thể. Có lẽ điều đó giúp cậu ta mạnh hơn về mặt thể chất, nhưng càng ngày càng mong manh hơn về mặt tinh thần” Anh tiếp tục phả ra 1 làn khói khác, và cuối cùng dụi điếu thuốc đã tàn xuống bàn “Thực sự, với cách cậu ấy phản ứng hiện nay, tôi nghĩ các người nên hôn tạm biệt cơ hội có được 1 ông chủ Vongola khác.”
“Cậu ấy có điên không?” Giotto hỏi, tất cả họ, cho đến thời điểm này đều tránh dùng từ “điên”, bởi vì họ hy vọng đây chỉ là trường hợp nhẹ của sự lo lắng hoặc 1 cái gì đó họ có thể khắc phục. Nhưng bây giờ, điều này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát, và không ai có thể phủ nhận điều đó.
“Cậu ấy sợ hãi.” Shamal ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, và quay sang 2 người đàn ông, với biểu hiện nghiêm trọng nhất mà cả 2 từng thấy ở người bác sĩ “2 người đã buộc cậu ấy, bắt ép cậu ấy và chèn ép cậu ấy quá mức, điều đó khiến cậu ấy sợ hãi. Vì vậy cậu ấy rút lui, về cả mặt thể chất và tinh thần, đến nơi mà cậu cảm thấy an toàn. Và có nhiều khả năng, cậu ấy sẽ không ra ngoài cho đến khi 2 người để cho cậu ấy yên.”
“Tôi không thể làm điều đó.” Reborn gầm gừ, nắm tay của anh chạm vào tay ghế, “cậu ta là học trò của tôi.”
“Cậu ấy là cậu bé 14 tuổi đã bị buộc phải giết người dưới sự chỉ đạo của công lý.” Shamal gầm gừ trở lại, và lần này Giotto trừng mắt nhìn anh, “Các người và những người xung quanh các người đã bắt đầu đống lộn xộn này, vì vậy giúp tôi, cậu ấy đã dự định kết thúc tất cả.”
Mọi người đều biết anh đang ám chỉ điều gì, và Reborn – lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi. Tsuna có thể đã làm mất chiếc nhẫn, nhưng cậu vẫn còn ngọn lửa của mình, và nếu cậu không có sự tỉnh táo, cậu giống như một khẩu pháo không có chốt an toàn.
“Chúng ta cần phải chặn cậu ta lại!” Reborn quay lại và bắt đầu quát tháo ra lệnh cho Lal.
Shamal khịt mũi và bước đều ra cửa trước “chúc may mắn với điều đó.”
Cậu không biết sẽ phải đi đâu.
Cậu nghĩ cậu có thể đến nơi ở của Mukuro, nếu là anh ta, tốt, Reborn sẽ không nghĩ đến việc tìm cậu ở đây. Ở đây, cậu có thể an toàn và được ở một mình.
Mukuro đang chờ cậu tại cửa.
“Kufufufu, Vongola, cậu muốn gì?”
Mắt cậu co giật. Vongola.
“Tôi không phải là Vongola.”
“Đừng nói dối, Vongola, tôi biết cậu trông thế nào.”
Cậu co giật lần thứ 2 “Tôi là Tsuna.”
“Cậu đang làm gì ở đây?” Cây đinh ba chỉ về phía cậu.
Tsuna ngẩng đầu, và Mukuro bắt đầu thở hổn hển, nới lỏng đinh ba trong tay anh. Trong suốt cuộc đời mình, anh đã nhìn thấy rất nhiều người điên, nhưng…
Tsuna không đơn giản là điên. Cậu…không có từ nào có thể mô tả, và đột ngột, không cần bất kì câu hỏi, Mukuro hiểu những gì Tsuna cần, và anh gật đầu mà không suy nghĩ.
Đột nhiên anh không muốn cơ thể của cậu bé nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

cơm mền...!