Chương 4: Help is on the way…
Một con chim bị nhốt trong lòng vẫn sẽ có giọng hót
tuyệt vời, nhưng nó cũng sẽ khóc trong đau buồn khi bạn không nhìn thấy…
Một con chim với đôi cánh gãy sẽ vẫn tiếp tục hướng về
phía bầu trời và hót, nhưng chỉ có thể bất lực nằm đó…
Một con chim với đôi cánh bị cắt bớt sẽ chỉ im lặng,
chết, và hận bạn bằng tất cả suy nghĩ và tâm hồn nó…
Đủ kì
quặc, sự hiện diện của Mukuro dần xoa dịu sự điên rồ. Có lẽ bởi vì anh biết
phải làm gì – biết những gì cậu có thể trở thành và tránh được mọi sai lầm mà
những kẻ khác sẽ gây ra. Anh cho Tsuna 1 tấm vải cũ để dùng như 1 tấm chăn, tìm
thấy 1 chiếc khăn cũ để đặt lên đôi mắt cậu. Anh nhẹ nhàng vuốt ve cậu để cậu
có thể trôi dạt vào 1 giấc ngủ thất thường, và chỉ dừng lại khi Tsuna hoàn toàn
say ngủ.
Chưa
bao giờ anh nghĩ rằng mọi thứ sẽ vượt quá mức chịu đựng của Vongola. Nhưng 1
lần nữa, điều đó hoàn toàn có ý nghĩa. Anh chưa bao giờ thực sự chứng kiến
những gì Sawada phải chịu đựng từ Arcobaleno và Đệ Cửu, nhưng anh nhanh chóng
nhận ra rằng, cho dù là điều gì đã xảy ra, nó đã xảy ra quá lâu. Cậu bé đã sụp
đổ bây giờ, và không gì có thể ngăn chặn điều đó.
Anh
đã xem xét việc để lại cậu bé 1 mình, và để cho sự hủy diệt đè lên đôi vai bé
nhỏ đó. Nhưng 1 cái gì đó trong anh khiến anh nhặt 1 cuốn truyện cũ lên và quay
trở lại, cẩn thận nâng Sawada vào lòng trước khi mở cuốn sách và ngồi lại đó.
Gần
12 tiếng sau, anh vẫn còn đó.
…
Reborn,
trái với những gì mọi người nghĩ, không phải là người không bao giờ phạm sai
lầm, hoặc thậm chí không phải là gần như hoàn hảo. Anh mạnh mẽ, thông minh,
nhưng anh không hoàn hảo. Nếu anh hoàn hảo, anh đã sớm nhận ra trách nhiệm của
anh đang hướng anh đến nơi ở của Mukuro. Anh đã có thể nhận ra rằng để lại
Tsuna cho Mukuro là lựa chọn tốt nhất, và phải đối mặt với Tsuna khi cậu còn
chưa ổn định là 1 ý định tồi tệ.
Nhưng
Reborn đã quá tự tin. Anh đã chắc chắn rằng anh có thể mang Tsuna trở lại, buộc
cậu 1 lần nữa cúi mình, lắng nghe anh và những người khác 1 lần nữa, để tiếp
tục chơi 1 với cậu như 1 con rối nhỏ mà không có bất kỳ hậu quả.
Giotto
đã đi cùng với anh, 1 quyết định tồi. Nhà lãnh đạo nghĩ có lẽ Tsuna sẽ nghe anh, bởi vì anh là tổ tiên lâu đời nhất
và đã truyền đạt ý chí của mình cho cậu vào trận chiến với Byakuran. Nhưng như
Reborn, anh đã quá tự tin, không nhận ra rằng những gì họ đã và đang làm chính
là 1 lời cảnh báo về sự hủy diệt dành cho Tsuna, không phải là sự cứu rỗi dành
cho cậu.
Reborn
muốn mang cậu trở lại. Giotto muốn nói chuyện với cậu.
Thoạt
nhìn, mục đích của họ có vẻ giống nhau, nhưng khi nhìn kĩ hơn, bạn sẽ nhận ra 1
trong số đó muốn tìm cách kiểm soát, và 1 còn lại muốn tìm kiếm sự tỉnh táo.
Một muốn có lợi ích tốt nhất tại trung tâm, và 1 muốn mang vị vua họ cần để tồn
tại.
Cả 2
người đều cực kì ích kỉ. Nhưng sẽ chỉ có 1 người nhận ra và ủng hộ con đường
đúng.
…
Mukuro
đã thực hiện một cuộc gọi. Anh, mặc dù vẫn còn kinh tởm sự xuất hiện của mafia
xung quanh, hiểu rằng đây không còn là 1 cuộc chiến chống mafia nữa. Đây không
còn là Vongola mà anh cần phải chống lại, mà là Sawada Tsunayoshi, 14t, rất sợ
hãi và bối rối. Một cậu bé đã bị tách ra khỏi tính cách thật và trở thành 1
phiên bản của Mukuro.
Anh
nhúng khăn vào nước lạnh và vắt khăn trước khi đặt nó lên trán cậu bé. Cậu đã
có 1 cơn sốt nóng lạnh lẩn quẩn, cùng với những cơn ác mộng sẵn có, nó đem lại
cho Mukuro 1 chút mệt mỏi. Tuy nhiên, bằng cách nào đó, anh không thể ngăn mình
tiếp tục chăm sóc cho cậu bé hơn và hơn, mặc dù anh đã thề rằng anh sẽ làm mọi
thứ để buộc toàn bộ lũ mafia quỳ gối trước anh.
Tsuna
thút thít trong giấc ngủ, và bàn tay Mukuro nhanh chóng quay trở lại, vuốt ve
mái tóc màu sôcôla thì thầm và an ủi cậu bé mệt mỏi. Sự dỗ dành và những cái vỗ
nhẹ nhàng của anh đem lại hiệu quả, Tsuna nhanh chóng rơi sâu hơn vào giấc ngủ.
Và thậm chí sau đó, người thuật sĩ ấy vẫn tiếp tục vuốt ve mái tóc cậu, bằng
cách nào đó cảm nhận sự run rẩy của cậu bé.
Tôi không biết tôi đang làm gì, anh cắn môi, một gợi ý của sự lo lắng đằng sau vẻ
ngoài, tôi không biết điều này có giúp gì
hay không, nhưng tôi phải tiếp tục làm việc này, bởi vì đây là điều duy nhất
tôi có thể làm.
Và vì
vậy, anh ôm chặt và đong đưa cậu bé không
bao giờ muốn làm vua, và chờ hồi âm từ cuộc gọi của mình.
Một
vài giây sau, điện thoại của anh bắt đầu run. Một tin nhắn văn bản hiển thị
trên màn hình. Mukuro thở ra 1 tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Sự trợ giúp đang đến.
...
Mười
phút sau, tòa nhà cũ kĩ đột ngột rung động mạnh và các tảng đá lớn bắt đầu rơi
xuống từ trần nhà mục nát, Reborn đã tạo ra lối đi cho mình – nghĩa là thổi bay
cánh cửa cũ kĩ – trong mong muốn có được Tsuna. Giotto cau mày nhẹ ở phương
pháp của Reborn nhưng không làm bất cứ điều gì để ngăn chặn anh ta.
Mukuro
giật mình khi những tảng đá rơi xuống, anh nhanh chóng dùng cơ thể mình che cho
Tsuna để bảo vệ cậu khỏi bất kì mảnh vỡ. Có 1 chút bụi cũng như 1 vài mảnh đá
nhỏ rơi xuống, nhưng may mắn, mái nhà vẫn chưa bị hư hại quá nhiều. Tsuna giật
mình tỉnh giấc bên dưới anh, mắt mở to sợ hãi, đồng tử giãn lớn và bắt đầu thút
thít.
“C-Chuyện
gì đang xảy ra? Tôi đang ở đâu?” Cậu phản ứng bằng cách cố gắng vùng vẫy tìm
cách chạy thoát, nhưng Mukuro biết rằng để cậu chạy đi bây giờ là 1 ý tưởng tồi
– đặc biệt là khi giới hạn của cậu gần như đã đến.
“Shhh,
không sao, Tsunayoshi, cậu đang ở cùng tôi, tiếng ồn đó chỉ là….” Anh cố gắng
để tìm ra 1 lời nói dối thuyết phục. Nhưng khi anh bất lực, anh thở dài
“…Reborn đang ở đây để bắt cậu.”
Anh
đã không mong đợi câu trả lời anh nhận được, đó là 1 bất ngờ. Tsuna đã nắm lấy
áo anh bằng tất cả sức lực, kéo anh lại gần hơn.
“Làm
ơn, làm ơn Mukuro…làm ơn đừng để anh ta bắt tôi quay về đó lần nữa, tôi không
thể chịu đựng được nữa, thực sự, tôi không thể!!!” Có những giọt nước mắt dần
hình thành từ sự lo lắng tinh khiết và sự sợ hãi vô tận. “Làm ơn, làm ơn…” Cậu
tiếp tục cầu xin, ngay cả khi Mukuro thấy mình gật đầu nhiều lần nữa và cố gắng
làm dịu cậu bé, người mà rất nhanh chóng trở thành người cần anh quan tâm chú
ý.
“Không
sao đâu, Tsunayoshi, tôi sẽ không để họ đưa cậu đi, im lặng nào.” Anh vuốt ve
và lẩm bẩm an ủi cậu, cuối cùng Tsuna chuyển từ làm ơn thành tôi không thể,
và nhắm mắt, lắc đầu liên tục, bàn tay kéo mạnh mái tóc mình trong sự lo ngại
rất nhiều của người thuật sĩ. Rõ ràng, sự xuất hiện của Reborn bây giờ chỉ
khiến tình hình trở nên xấu hơn. Nếu đây là cách cậu phản ứng với suy nghi
Reborn đang ở trong tòa nhà, vậy cậu
ấy sẽ hành động như thế nào nếu Reborn thực sự ở trong phòng?
Anh
biết được ngay lập tức trong giây tiếp theo. “Tsunayoshi!” Giọng nói sắc và
khắt khe của Arcobaleno vang lên, và Tsuna cuộn tròn lại thành 1 quả bóng nhỏ,
thút thít 1 lần nữa tôi không thể, tôi
không thể, tôi không thể, tôi không thể.
“Tsunayoshi,
đến lúc ra đi rồi.” Arcobaleno nói 1 lần nữa, và lần này Tsuna phản ứng.
Ngọn
lửa phun ra và tạo thành 1 vòng tròn xung quanh cậu và Mukuro, gầm lên trong sự
bảo vệ - một sự bảo vệ sai lầm, cân nhắc 1 chút về người cậu đang chống lại.
“Không!
Không!” Tsuna chạy trở lại và chen chúc vào trong, và tiếp tục lắc đầu trong
khi làm thế “Tôi sẽ không đi! Anh không thể buộc tôi! Không!!!” cậu leo lên trên bằng đôi chân run rẩy và tiếp tục hơn
nữa, ngọn lửa của chính cậu ngăn cậu rời xa khỏi vòng tròn. Những ngọn lửa nhảy
múa bất thường, thay đổi màu sắc từ đỏ-cam bình thường thành màu đỏ sẫm với 1
chút màu đen pha trong đó. Nhìn vào ngọn lửa quá lâu khiến Mukuro cảm thấy như
muốn bệnh.
Để
giấu điều đó, anh đưa ra 1 tiếng cười, “Kufufufu, anh đã nghe thấy cậu ấy,
Arcobaleno, cậu ta không muốn quay lại với anh.” Anh đã cố gắng đưa ra 1 số
tuyên bố táo bạo để làm giảm áp lực cho cậu, nhưng hitman bỏ qua anh.
“Cậu
sẽ trở lại với chúng tôi, Tsuna! Đây không phải những gì một Boss sẽ hành
động!” Reborn gầm gừ với cậu, vô thức – hoặc có – những gì anh nói là điểm giới
hạn.
Tsuna
cho ra 1 tiếng gào, gần giống như tiếng gầm của 1 con dã thú bị thương nặng.
Chứa đựng sự sợ hãi, cơn giận dữ, và đau khổ bên trong nó, và nó làm cho Mukuro
quay đầu đi, cắn răng ngăn chặn cơn giận dữ dần hình thành bên trong anh. Đây
là quá nhiều, ngay cả đối với những kẻ đã phải đi qua Lục đạo luân hồi. Anh đã
chứng kiến tất cả, sự tàn ác, lòng tốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sự tra tấn
nào như thế này. Họ giống như những con mèo, tất cả cùng chơi với 1 con chuột,
hành hạ cậu cho đến khi cậu mềm nhũn và chết trong 1 góc, sợ hãi và cô đơn.
Đó là
quá sức chịu đựng, vì vậy Mukuro quyết định can thiệp.
Trong
1 vòng xoáy sương mù, anh xuất hiện giữa hitman và cậu bé, tát nhẹ Tsuna và thì
thầm nhẹ nhàng vào tai cậu. Tsuna sụt giảm trong tay anh, gật đầu như để đồng ý
điều gì đó. Trong khoảnh khắc tiếp theo, Ken đến, bay qua những ngọn lửa trên 4
chân, và ôm lấy Tsuna trước khi biến mất 1 lần nữa, Chikusa dọn đường và yểm
trợ cho họ.
Giotto,
cũng như Reborn, nhận ra, điều đó có nghĩa là gì. Họ hiểu rõ vấn đề hơn nữa khi
2 nhân vật quen thuộc bước ra khỏi sương mù và đứng bên cạnh Mukuro. Yamamoto
và Lambo 20 năm sau, cả 2 rõ ràng đang cực kì tức giận.
Mukuro
cười khúc khích khi anh cầm lấy cây đinh ba của mình. “Tôi sợ rằng chúng tôi
không thể cho phép anh chăm sóc Tsunayoshi nữa.”
Reborn
gầm lên 1 điều gì đó, nhưng Giotto đang bận rộn tìm kiếm trên từng đường nét
trên gương mặt họ, trái tim của họ mở rộng như 1 cuốc sách. Và đột nhiên các
mảnh ghép vào đúng vị trí, và anh nhận ra rằng…họ đúng.
“Chúng
ta đang thực hiện 1 sai lầm.” Anh thì thào khi Reborn chuẩn bị bắn Mukuro và đi
vòng ra sau Tsuna. “Chúng ta đang thực hiện 1 sai lầm khủng khiếp.”
“Không
có sai lầm!” Reborn rít lên. Giotto quay sang anh, cau mày, chuẩn bị hỏi làm
sao anh có thể lạnh lùng như vậy
trong khi sự thật ở trước mặt anh – và anh nhận ra điều gì đó. Anh ngừng lại,
và sau đó nắm tay anh đập vào hàm anh ta.
Ngay
khi Reborn bay xuyên qua các bức tường mục nát, ngọn lửa của Giotto bao phủ bàn
tay của anh. Anh quay sang Mukuro và 2 người còn lại.
“Làm
bất cứ điều gì để giữ Tsuna an toàn. Tôi sẽ giữ chân anh ta! Nhanh lên!!!”
Mukuro
chỉ cần có vậy, với một cái gật đầu nhanh chóng cảm ơn Primo, anh và 2 cậu bé
khác biến mất trong vòng xoáy sương mù.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
cơm mền...!