Dear myself…!!!
Author:
Sakuru YanKinka
Rating:
T
Pairing:
7227
When I walk
out of my dream, all my life will be described by two word: peace and lonely.
Khi nó mở mắt vào mỗi buổi sáng, nó sẽ nhìn thấy căn
phòng trống, không khí tĩnh lặng và cô độc sẽ ôm lấy nó, và nó có thể nghe thấy
tiếng động vang vọng nhẹ nhàng do chính bản thân nó tạo ra. Giống như cả thế
giới chỉ có 1 mình nó, 1 cuộc sống, 1 linh hồn, và thế giới xoay quanh nó, một
thế giới của riêng nó, nơi cuộc sống của nó được đặt sẵn, được báo trước, được
viết lên như 1 câu chuyện đã được phác thảo sẵn trong tâm hồn: bình yên, và cô
độc, và cô độc, và mãi mãi, luôn luôn là cô độc.
Can’t hear,
can’t see, can’t say, can’t think, can’t understand.
Khi nó bước đến trường vào mỗi buổi sáng, nó sẽ nhìn thấy
cả thế giới nhộn nhịp xung quanh nó, thậm chí là ở chốn Namimori hẻo lánh bình
yên này. Và nó sẽ nhìn thấy hàng ngàn thế giới nhỏ xoay xung quanh mỗi cá thế
giữa biển người to lớn này, những thế giới nhỏ giống như thế giới của nó, những
thế giới mà ở đó con người không thể nghe, không thể nói, không thể nghĩ, không
thể hiểu, như những bào thai được bao bọc bằng những lớp bảo vệ thật chắc chắn,
không mở lòng với ai, nhưng lại mong muốn mọi người mở lòng với họ, không cho
đi, nhưng luôn muốn nhận lại. Họ ích kỷ, keo kiệt, bủn xỉn và đáng khinh, giống
như nó, giống như tất cả mọi người khác.
Hurt.
Khi nó bị bắt
nạt, bị đánh, bị dày vò, nó đau.
Khi nó bị mắng mỏ, bị khinh miệt, nó đau.
Khi mọi người cười đùa trên nỗi đau của nó, nó đau.
Nhưng mấy ai biết, khi nó đau nhất, là khi nó ngồi yên
lặng nơi căn phòng trống, với cuộc sống cô độc của nó, và nhận ra rằng, không
ai sẽ hiểu nó, không ai sẽ lắng nghe nó, và không ai sẽ quan tâm tìm 1 lối vào
nơi thế giới khép kín của nó.
Need.
Một thời gian dài sau khi những nỗi đau của nó được
thay thế bằng những nỗi đau khác. Một thời gian dài sau khi Reborn và tất cả
mọi người bước vào cuộc đời nó, theo 1 cách nó hoàn toàn không mong đợi, nó
nhận ra rằng, cuộc sống của nó không còn bình yên nữa, không còn yên lặng nữa. Mỗi
buổi sáng nó không còn có thể nghe thấy tiếng động vang vọng của chính nó nữa,
không còn có thời gian ngồi yên lặng nơi căn phòng trống của riêng nó nữa.
Điều đó có vẻ tốt đối với 1 số người, và có vẻ tốt với
nó, có lẽ mọi người đã thắp lên cho nó 1 tia hy vọng. Nhưng nó lại chợt nhận
ra, nó vẫn cần 1 người, người thật sự hiểu nó. Chắc chắn Reborn hiểu nó, hiểu
suy nghĩ của nó, nhưng nó hiểu, Reborn không phải là người nó cần. Chắc chắn,
Reborn không phải là người đó.
………………
Exist or not.
Nó đã tồn tại từ rất lâu, thật lâu trước đây. Bắt đầu
từ khi người ấy mở mắt chào đời, nó đã ở đó, đã luôn ở bên cạnh người ấy. Nó
chứng kiến từng giây phút trôi qua trong cuộc đời người ấy, nhìn thấu mọi suy
nghĩ, mọi cảm xúc của người ấy, tận mắt chứng kiến từng phút giây khi người ấy
gục ngã, khi người ấy vui, lúc người ấy buồn, cảm nhận từng thay đổi nhỏ ngày qua
ngày trong cuộc đời người ấy. Người ấy là minh chứng cho sự tồn tại của nó.
Nó đã không tồn tại từ rất lâu, thật lâu trước đây.
Bắt đầu từ khi nỗi đau đầu tiên chạm đến tâm hồn mỏng manh của người ấy, từ khi
giọt nước mắt yên lặng đầu tiên của người ấy rơi trong đêm tối, nó đã ở đó,
nhưng không phải là bên cạnh người ấy.
Nó chứng kiến tất cả! – (Nhưng luôn bất lực)
Nó đã luôn ở đó! – (Nhưng
không bao giờ có thể chạm vào người ấy)
Nó hiểu được nỗi đau đó! – (Nhưng không bao giờ có thể chia sẻ cùng người ấy)
…Người ấy, cũng là minh chứng, cho sự không tồn tại của nó.
Love and
hate.
Nó không bao giờ thực sự chắc chắn điều gì trong cuộc
đời nó, ngoại trừ 1. Nó yêu người ấy!
Nó yêu người ấy tha thiết, yêu đến từng hơi thở, yêu
bằng từng cảm xúc, yêu bằng toàn bộ sự sống của nó, và nó xem đó như là minh
chứng rõ ràng nhất cho sự tồn tại của nó.
Nó thích được tồn tại như 1 phần của người ấy, được
tồn tại như 1 bộ mặt khác của người ấy, và được bảo vệ những gì quan trọng với
người ấy.
Nó thích được hiểu từng cảm xúc của người ấy, thích
được nhìn thấy người ấy cười, thích được nhìn thấy người ấy hạnh phúc.
Nó thích được góp phần đem lại hy vọng cho người ấy,
được cùng người ấy chia sẻ gánh nặng trên vai người ấy.
Nó ghét phải tồn tại như 1 phần của người ấy, phải tồn
tại như một bộ mặt khác của người ấy, và không bao giờ có thể nói với người ấy
rằng người ấy quan trọng với nó như thế nào.
Nó ghét phải nhìn thấy người ấy đau khổ mà không thể
ôm lấy người ấy.
Nó ghét phải nhìn thấy giọt nước mắt của người ấy rơi
mà không thể đưa tay lau đi.
Và nó sợ, sợ rằng tình yêu này, sẽ mãi mãi không bao
giờ đến được với người ấy.
………………
Found.
Khi Gianini đến và nói với nó thử 1 loại máy anh ta
vừa phát minh và sự cố xảy ra, siêu trực giác cũng nói với nó rằng:
Người ấy đã
tìm thấy nó.
Khi nó nhìn thấy mái tóc nâu đặc trưng của mình, và
đôi mắt cam với ngọn lửa Dying Will kiên nghị cháy, nó biết rằng:
Nó cũng đã
tìm thấy người ấy.
Người nó cần, người nó tìm kiếm, người nó hằng hy vọng
và mong đợi.
…Đó là…chính bản thân nó.
………………………………………………………………………..
Khi nó mở mắt, nó nhận ra mình không còn là 1 bộ mặt
của người ấy nữa.
Khi nó nhìn thấy người ấy, nó biết rằng:
Nó đã tìm
thấy lối thoát cho tình yêu tưởng chừng như vô vọng của bản thân.
Khi nó chạm vào người ấy nó biết:
Nó đã tìm thấy
nơi nó thực sự tồn tại.
Nơi có người ấy, nơi tình yêu của nó đến được với
người ấy.
Người nó yêu, người nó hiểu, người sẽ luôn hiểu nó, và
là người mà nó không bao giờ có thể rời xa.
…Đó là…chính bản thân nó.
wao
Trả lờiXóa72 với 27...
vừa thân thuộc lại vừa xa lạ